Heo Yêu Diêm Vương

Chương 6 :

Ngày đăng: 04:24 20/04/20


Qua một lúc lâu, Tiểu Tiểu cuối cùng cũng bình tĩnh

hơn. Cô lau nước mắt, lúc này mới phát hiện tư thế của cả hai người, cô và

Nghiêm Lạc dường như hơi thân mật quá. Mặt cô đỏ hồng lên, vội vàng ngồi thẳng

dậy, nói với Nghiêm Lạc: “Xin lỗi, vừa rồi tôi sợ quá, tôi cứ tưởng mình sẽ

giống như dì Lưu”.



Lúc đó, khi bị những con nhện kia bò lên người, cô đã

gắng sức nói với mình đó chỉ là ảo giác, là ảo giác, không được tin, không được

tin, nhưng vẫn không chịu đựng được mà phải hét lên đánh đấm. Cảm giác đó dường

như rất chân thực, đến cả những cơn đau nhỏ xíu cũng đều có.



Nghiêm Lạc nâng tay lên, do dự một chút, cuối cùng vẫn

xoa xoa đầu cô, thay cô vuốt lại mái tóc. Tiểu Tiểu khịt khịt mũi, ngại ngùng

cười với anh. Cậu bé kia vẫn nằm sóng soài bên cạnh, Tiểu Tiểu nhìn nhìn, không

dám đến gần. Nghiêm Lạc ôm đứa bé lên, nói với cô: “Đừng sợ, ác linh bị cô đẩy

đi rồi, đứa bé này bây giờ chỉ mất đi hồn phách”.



“Tôi đẩy đi rồi?”



“Đúng, cô vừa cứu đứa bé này.” Nghiêm Lạc giải thích

với Tiểu Tiểu, thời gian ác linh chiếm thân thể càng lâu, thì tổn thương đến cơ

thể người càng lớn. Đặc biệt là cơ thể yếu ớt của trẻ nhỏ, bị một linh hồn

không thích hợp chiếm giữ quá lâu, tổn hại sẽ không thể tưởng tượng được. Cho

nên tính ra thì, Tiểu Tiểu đem ác linh đẩy ra, cũng thật sự là cứu mạng đứa trẻ

này.



Tiểu Tiểu nghe thấy vậy cuối cùng cũng cười, cô cẩn

thận sờ sờ vào vết thương trên cổ đứa bé: “Nó cũng muốn bóp cổ tôi”. Bĩu bĩu

môi, cô bổ sung thêm một câu: “Hai ngày nay luôn bị người ta bóp cổ, thật xui

xẻo”.



Ngữ khí nói câu này của cô lại khiến cho Nghiêm Lạc

muốn cười. Anh hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc: “Nó muốn chiếm cơ thể của cô, cơ

thể của người trưởng thành dễ dùng hơn nhiều so với cơ thể của trẻ con. Nhưng

hồn lực của cô quá mạnh, nó không đẩy được linh hồn của cô đi, thế là liền muốn

làm cho ý thức của cô trở nên mơ hồ. Con người khi gặp chuyện đe dọa đến tính

mạng, hồn lực sẽ suy yếu. Những lúc ấy, cách tốt nhất để ác linh giữ được thân

thể nguyên vẹn mà vẫn đánh đuổi được linh hồn của con người chính là khiến cho

người đó bị ngạt thở”.



Tiểu Tiểu có chút sợ hãi. Cô sờ sờ lên cổ mình, ngước

mắt nhìn Nghiêm Lạc. Anh cũng đang nhìn cô, còn mỉm cười nữa. Tiểu Tiểu đột

nhiên thấy mình thật ngốc, trước đây vì sao lại cảm thấy Nghiêm Lạc nghiêm khắc

không dễ gần? Thực sự anh ấy là người rất ôn hòa lại giỏi nói chuyện nữa.



Tuy sự việc còn chưa giải quyết xong, nhưng có Nghiêm

Lạc ở đây, Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng an tâm. Cô lấy chìa khóa ra, mời Nghiêm

Lạc vào nhà, trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn: “Vậy vì sao phải bóp cổ trẻ

con, tôi nhìn thấy trên người dì Lưu không có vết thương như thế. Còn nữa, Thư

Đồng nói toà nhà này có phong ấn, ác linh này làm thế nào lại vào đây được?”.



“Tâm linh trẻ nhỏ đơn thuần, cho nên hồn lực rất mạnh

mẽ, không dễ dàng bị đánh bại, bởi vậy ác linh mới phải mạnh tay để cưỡng đoạt

thân thể của chúng. Thông thường mà nói, cơ thể trẻ con quá nhỏ bé, ác linh sau

khi chiếm được cũng rất không thoải mái. Hơn nữa khả năng hành động của trẻ con

tương đối kém, cho nên thông thường chúng sẽ không chọn ra tay với trẻ con.

Nhưng phong ấn tôi xây dựng ở tòa nhà này có thiếu sót, chính là không soi quét

được trẻ con và động vật. Ác linh này có lẽ phát hiện ra, nên mới tìm trẻ con,

cưỡng ép chiếm cơ thể để đi vào tòa nhà.” Nghiêm Lạc trả lời, sau đó lại nói

tiếp: “Hồn lực của cô cũng rất mạnh, ác linh đó không vào được cơ thể cô, lại

bị cô đánh bật ra khỏi người của đứa trẻ, thế là liền dùng ảo thuật công kích

cô. Nếu như tinh thần sụp đổ, ý chí yếu ớt, nó sẽ có thể lại thử đẩy linh hồn

cô đi. Cho nên cô mới cảm thấy rất nhiều nhện bò lên người cắn cô”.



“Vậy có phải là anh đến đuổi nó đi rồi?”



“Trước khi tôi đến nó đã đi rồi, nó chắc chắn cảm thấy

cô không dễ xâm phạm, không thể chiếm được cơ thể của cô, hơn nữa bản thân nó

còn bị đe dọa, liền chạy đi rồi.”



Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ giây lát, lại thấy vui vui, hóa ra

mình thật sự là rất lợi hại. Cô phấn chấn hẳn lên, tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ

chúng ta làm thế nào?”.



“Cao Lôi và Thư Đồng sẽ phong tỏa tòa nhà, chắc chắn

ác linh đó không chạy ra ngoài được. Bây giờ chúng ta sẽ chữa chứng mất linh

hồn của đứa trẻ này và dì Lưu mà cô nói, rồi để bọn họ về nhà, cuối cùng thì đi

xử lý ác linh.” Trong lúc không để ý, Nghiêm Lạc đã nói với Tiểu Tiểu cả đống

lời. Anh chợt ngừng lại, ý thức được mình đang nhẫn nại làm công việc giải


“À!” Tiểu Tiểu nhanh chóng nói vào điện thoại với A

La: “Anh Nghiêm có chuyện phải nói với mình, vậy mình gọi điện cho cậu sau được

không?”.



“Không được.” Giọng A La nghe có vẻ rất không vui:

“Mình cũng có lời muốn nói, bảo anh ấy đợi đi”.



“Nhưng mà…” Tiểu Tiểu có chút khó xử nhìn khuôn mặt

lạnh lùng rõ ràng là không vui kia của Nghiêm Lạc, cô rất hối hận, tự nhiên lại

cầm điện thoại vào đây làm gì. “Anh Nghiêm…” Cô còn chưa kịp nói xong, trong

điện thoại đột nhiên truyền đến những tiếng lạo xạo, tiếp đó là những tiếng tút

dài, điện thoại ngắt rồi.



Tiểu Tiểu ngẩn ra, làm sao tín hiệu trong tòa nhà này

lại kém như vậy.



Bên này điện thoại của Nghiêm Lạc lập tức kêu tít tít,

anh mở ra nhìn, là tin nhắn, chỉ có một chữ: “Đồ khốn!”.



Nghiêm Lạc nhếch môi cười, cũng trả lời lại một chữ:

“Biến đi!”.



Từ rất lâu rất lâu về trước, anh đã vô cùng không

thích người khác can thiệp vào chuyện của mình.



Tiểu Tiểu đang nghĩ xem bây giờ có cần phải gọi điện

lại cho A La không, Nghiêm Lạc lại nói: “Cô ngồi đi, tôi có chuyện cần nói với

cô”.



Khẩu khí uy nghiêm thế này khiến Tiểu Tiểu có chút

căng thẳng. Cảm thấy việc mình định nói chuyện điện thoại với A La trước dường

như là có lỗi với anh, cô cuống quýt ngồi xuống, hai tay còn vô thức để ngay

ngắn trên hai đầu gối, giống như đứa trẻ bị thầy giáo nghiêm khắc bắt được điểm

yếu vậy. Khả năng trấn áp kẻ khác của người đàn ông này thực sự không thể coi

thường, tự nhiên lại khiến cho người ta cảm thấy anh mới là chủ nhân ở đây.



Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngồi xuống, Nghiêm Lạc lại không

nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến Tiểu Tiểu có chút đỏ mặt. Anh nhìn

rất lâu, cô hoang mang, trong lòng có chút thấp thỏm, lẽ nào mình thực sự phạm

lỗi gì rồi?



“Cô bị ác linh và quỷ hút máu tấn công, bây giờ còn sợ

không?” Nghiêm Lạc nhìn đủ rồi, đột nhiên hỏi câu này.



“Mọi người còn ở đây tôi không sợ. Nếu như mọi người

đi rồi tôi cũng không biết có sợ hay không.” Tiểu Tiểu rất thẳng thắn, đồng

thời trong lòng cũng đang nghĩ hóa ra anh nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra

cũng rất quan tâm người khác.



Nghiêm Lạc lại không nói nữa, dường như đang do dự

chuyện gì.



“Cô rất có tư chất.” Nghiêm Lạc cuối cùng mở lời nói

tiếp: “Mùi của hồn phách, người bình thường đều không ngửi được, đến hàng ma sư

cấp một như Thư Đồng, Cao Lôi đây cũng đều không có khả năng này. Cô còn có thể

tự do đi xuyên qua kết giới, thoải mái vượt phong ấn, hàng ma sư cần phải qua

luyện tập, hơn nữa còn sử dụng các công cụ như bùa phá ấn, rìu phá ấn mới có

thể làm được những chuyện ấy”.



Tiểu Tiểu được khen có chút bay bổng, nhất thời nảy

sinh cảm giác mình rất giỏi.



Nghiêm Lạc lại nói: “Cô có tính cảnh giác, có năng lực

quan sát, còn rất dũng cảm. Bùa chú không phải là bất kỳ người biết niệm chú

nào cũng có thể sử dụng, nó còn yêu cầu người đó phải có hồn lực mạnh và sức

mạnh ý chí kiên cường. Cô chưa từng nhận sự huấn luyện chuyên nghiệp nào, nhưng

lại có thể đẩy lùi được một ác linh có năng lượng oán hận rất mạnh, đây không

phải chỉ là may mắn. Cô thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng cũng rất nhanh”.



Tiểu Tiểu dựng thẳng lưng lên, trong lòng vô

cùng hưng phấn, máu toàn thân đang cuộn trào mãnh liệt. Phải biết là, cô lớn

như thế này rồi, từ trước đến nay chưa từng được nhận lời khen ngợi tán dương

long trọng đến thế này. Mà câu tiếp theo Nghiêm Lạc chuyển hướng lại càng khiến

cho cô chóng mặt.



“Cô có muốn tới công ty của tôi làm việc không?”