Heo Yêu Diêm Vương
Chương 8 :
Ngày đăng: 04:24 20/04/20
Thư Đồng lúc này thực sự cảm thấy mình
xui xẻo tận mạng. Cô bố trí xong hệ thống camera giám sát, sau đó cùng
đồng
nghiệp xuống xe dưới lầu, đem những đồ cần
chuẩn bị sắp xếp
lại một chút rồi cầm mấy thiết bị cơ bản đặt vào trong túi, chuẩn bị mang lên. Kết quả khi cô vào trong tòa nhà, đúng lúc cửa thang máy đang đóng, trong
thang máy là một chàng trai trẻ tuổi tay cẩm một bó hoa sô cô la lớn rất khoa
trương.Thư
Đồng lớn tiếng
bảo đợi, nhưng người thanh niên kia lại không giúp ấn nút thang máy.
Thư Đồng chạy thục mạng, chặn được cửa
thang máy ở ngay giây cuối
cùng. Cửa mở, cô loạng choạng đi vào, không may đổ nhào về phía
người con trai kia. Trên tay người đó có một bó hoa sô cô la lớn như vậy, vốn dĩ đã không dễ cắm, lại bị ngã vào, bó hoa liền rơi xuống đất. Anh ta cuống quýt khom người muốn nhặt, nhưng lại vô tình va vào
Thư Đồng
một cái. Thư Đồng
vẫn còn đứng chưa vững, lần này bị ngãnhào xuống đất, ngồi phịch vào bó hoa sô cô la kia
chính xác không sai chút nào.
"Ai da, mông của tôi!"
"Ai da, sô cô la của
tôi!"
Cửa thang máy đóng lại, mang hai người lửa giận bốc cao đến ba
trượng cùng đi lên.
Thư Đồng vẫn ngồi nguyên đó, gỡ
ba lô xuống vứt sang một bên, cẩn trọng nhìn nhìn phía dưới của mình. Bây giờ
đang giữa mùa hè, nhiệt độ tăng cao, sô cô la đã mềm ra, cô ngồi phệt mông xuống thế này vừa hay làm nát bét bó
hoa sô cô la ấy, cách qua lớp vải bò dường như
vẫn còn cảm thấy cái dính dính ướt ướt, thật là buồn nôn.
Mặt Vu Lạc Ngôn tái xanh lại,
ngón tay anh chỉ vào mũi cô gái lỗ mãng này, trong
đầu đã lướt qua những lời mắng chửi ác
độc đến tám lượt, nhưng nhất thời tức giận quá, lại không biết nên
chửi thế nào cho hả, chỉ "Cô, cô..." suốt một thôi một hồi.
Vu Lạc Ngôn sau khi tốt nghiệp thì trở về
kế thừa sản nghiệp của gia đinh. Vừa rồi anh cùng bố ra nước ngoài công tác, học hỏi một chuyến, mới chớp mắt mà đã qua cả tháng. Bây giờ
khó khăn lắm mới
được quay về.
Buổi sáng nay vừa xuống máy bay, anh đã lập tức mua
quà đi tìm Tiểu Tiểu, dự định tới lấy lòng cô.
Tiểu Tiểu này, lúc đầu anh chỉ cảm
thấy cô rất thú vị, cặp mắt to tròn, biểu hiện sinh động dễ thương. Nhưng theo đuổi
lâu rồi,
anh lại thấy cô
rất
hoạt bát, vốn dĩ
là thực sự đáng yêu. Cứ thế theo đuổi mãi, quả thật đã thành nghiện mất rồi. Bây giờ vừa về nước, bản thân
đang rất mệt mỏi,
anh còn chẳng thèm đế ý đến sự
chênh lệch thời gian, vội vội vàng vàng chạy đến cửa hàng đặt một bó hoa sô cô
la siêu lớn. Ấy thế mà ngay đến cửa
nhà Tiểu Tiểu anh còn chưa sờ vào được, thì đã bị cô gái đáng ghét này hạ mông
xuống
làm hỏng mất
quà rồi. Như thế này bảo anh làm sao không giận cơ chứ?
Thư Đồng cũng bừng bùng tức giận. Tên
mặt trắng đáng chết, giả bộ si tình gì chứ, sô cô la thì dùng hộp gói vào, cầm
mà ăn, lại đi trưng ra để ngắm làm gì, gói thành bó hoa to đùng thế này định
gọi quỷ chắc, buồn nôn quá.
Thư Đồng dứt khoát không đứng dậy,
ngẩng phắt lên, trừng mắt khiêu chiến với Vu Lạc Ngôn. Hai người nhìn nhau một
hồi, đều đem những lời mắng chửi tua đi tua lại trong não đến mười
tám lần, cuối cùng chỉ "hừ" một tiếng rổi quay đầu đi. Lúc này Thư Đồng mới vô tình nhìn thấy camera giám sát trong thang
máy. Bà nội ơi, đến giờ cô mới nhớ ra, tín hiệu của
máy giám sát này truyền thẳng đến công
ty. Bộ dạng cô bây giờ xấu xí
như thế, không những đã bị Cao Lôi nhìn thấy, Thẩm Thanh nhìn thấy, Boss nhìn thấy, sợ là cả công ty cũng đã nhìn
thấy
rồi, vậy cô sẽ bị cười nhạo bao lâu đây?
Thư Đồng hận đến mức tê cả răng, cơn bực tức
trào lên khiến
đầu cô choáng váng, lúc này thang máy vừa khéo kêu "ting" một tiếng, cửa mở ra, Thư Đồng nhìn lên, vừa hay đúng
là tầng mười lăm cô muốn đến. Cô dịch sang một chút đứng bật
dậy, nhanh tay nhặt lấy túi thiết bị, rồi như
vừa mất đi lý trí. Làm một động tác khiến, mọi người
đang nhìn màn hình giám sát phải bật cười.
Cô vơ lấy một nắm sô cô la, cũng
chẳng để ý đến bẩn dính hay không, đập thẳng vào
mông Vu Lạc Ngôn, còn dùng sức xoa xoa mấy cái. Động tác của cô rất mau lẹ, làm xong liền chạy như bay ra khỏi
thang máy, trực tiếp xông vào phòng 1506 nhà Tiểu Tiểu.
Vu Lạc Ngôn ngây ra một hồi, anh lớn như vậy rồi, dựa vào bối cảnh giàu có, tướng mạo anh tuấn, tài ăn nói giỏi giang, từ nhỏ
đã nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao cô gái, nào có phải chịu ấm ức vậy bao giờ. "Bà chị
già" lỗ mãng này, ngồi
nát bét sô cô la của anh, anh đã không thèm nói, lại còn dám lấy sô cô
la xoa vào mông anh!
Mông của anh! Lại bị "bà
chị già" sàm sỡ rồi!
Nhục nhã quá!
Tuy mông anh không phải là chưa
bị sờ qua, nhưng mà chỉ có trong một loại hoàn cảnh đặc
biệt mới có thể sờ. Huống hồ, ngay cả là
trong cái loại hoàn cảnh ấy, cũng chưa đến lượt bà chị già lỗ mãng lại
không có nhan sắc này sờ.
Hoàng My Phương cười, dùng máy
liên lạc báo đúng hai chữ: “Đã xong!".
Thang máy rất đông, Trương Lực ở tít
trong góc, vìđược
dựa vào tường, nên không bị đổ xuống, cũng chẳng
ai chú ý đến người thanh niên đang đứng yên bất động ở sau
lưng mình cả. Bọn Cao Lôi nhân lúc có người ra khỏi thang máy, chen đến chỗ đó đỡ Trương
Lực, nhẹ nhàng khéo léo, không hề kinh
động đến những người bên cạnh.
Sự việc sau đó đơn giản hơn rất
nhiều, mọi người cùng tìm kiếm hồn phách của Trương Lực và bà lão trong tòa nhà. Bởi vì vừa mới bị ép ra khỏi cơ thể nên hồn
phách còn chưa bay xa, việc tìm kiếm bọn họ cũng không khó khăn lắm. Sau khi trở về nhà của Tiểu Tiểu,
những linh hồn
này được Nghiêm Lạc phân biệt rõ rồi lệnh cho mấy người đám Cao Lôi tiến hành
dẫn hồn
nhập xác, cuối cùng bọn họ ai về nhà đó.
Trương Lực tỉnh lại ở trong nhà, cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu sao tự
nhiên mình lại ngủ giữa ban ngày thế này. Bà lão thì tỉnh lại trong thang máy, phát hiện
đứa cháu mệt quá, đang dựa vào mình ngủ rất là say, bà đau lòng xoa xoa đầu nó.
Tiểu Tiểu nhìn thấy kết quả viên mãn này, vỗ tay
hoan hô mấy tiếng,
vui vẻ nhảy lên. Đây là lần
đầu tiên cô chiến đấu với ác linh,
tuy tác dụng của cô không lớn, thậm chí Nghiêm Lạc nói là có cô hay không có cô thì cũng như nhau.
Nhưng có thể tham gia vào hành động lần này, lại thu được thắng lợi như thế cô
thực sự cảm thấy vô
cùng hưng phấn.
Cao Lôi nói với cô, ác linh bắt
được chính là Đinh Đình. Ngày mai là ngày giỗ của cô ta, là ngày rất thích hợp
để hồn
thể tịnh hóa. Hồn thể tịnh hóa, nếu nói theo cách thông thường thì chính là siêu độ. Đến lúc đó nếu như có
thể thành công, gột rửa hết oán hận và sát khí của cô ta,
cô ta vẫn có thể vào được vòng luân hồi và được tái sinh. Còn nếu không được như vậy, thì chỉ còn
cách đưa cô ta vào địa ngục dạy dỗ mà thôi.
"Địa ngục như thế
nào?", Tiểu Tiểu rất
hiếu kỳ với những điều
này.
Cao Lôi cười: "Không biết, chưa nhìn thấy bao giờ". Anh chớp chóp mắt: "Cũng hy vọng
mãi mãi không bao giờ nhìn thấy".
Tiểu Tiểu bị
anh cười nhạo, cô nhìn chiếc bình nhỏ màu đen đựng hồn phách của Đinh Đình,
trong lòng thầm cầu khấncho
cô ta.
Ác linh đã bắt được rồi, mọi người ai nấy đều vui vẻ thu dọn đồ đạc thiết bị.
Thư Đồng
đưa cho Tiểu Tiểu những vật dụng cơ bản, bao gồm bùa trấn quỷ, đồng hồ thăm
dò, đạn chu sa, bình dẫn hồn...,
còn dạy cô dùng như thế nào.
Cao Lôi đến thư phòng tìm Nghiêm Lạc:
"Ý kiến
đánh giá sát hạch của tôi và Thư Đồng, Tiểu Tiểu rất OK, thông qua".
Nghiêm Lạc lại nói: "Kiểm
tra vẫn còn chưa kết thúc".
Cao Lôi bất ngờ:
"Vậy...".
"Mọi người
cứ làm bình
thường, làm những việc mọingười nên làm là được rồi."
Cao Lồi gật đầu nhận lệnh, cùng
với mấy đồng nghiệp khác đem tháo gỡ tất
cả mấy giám
sát và những thứ sắp đặt ởtrong tòa nhà ra. Mấy
người đang cười nói trước thang máy tầng mười lăm, cửa phòng 1503 đột nhiên mở
ra, Hà Tình với
khuôn mặt u ám bước ra ngoài. Cô ta nhìn nhìn đám người đang náo nhiệt, lại lui
vào trong. Mọi người lúc đó đã không để ý, đồng hồ trên tay bọn họ, vừa có một vệt đỏ lóe
lên,
Bọn Cao Lôi thu dọn đồ đạc
xong, thông báo với
bảo vệ, trả lại quyền
giám sát để bọn họ có thể tiếp tục công việc thường nhật của mình. Rồi thông báo tình hình với phía
cảnh sát, sau đó cả đoàn người mới trở về xe công ty rời đi.
Thư Đồng vừa nghe nói Boss vẫn ở lại
không đi, tán chuyện hứng khởi với Cao Lôi: "Anh nói xem, sao Boss lại kỳ
lạ như vậy. Lại đích thân mời một người bình thường không có nền tảng và kinh nghiệm đến công
ty làm việc? Còn bày ra kiểm tra sát hạch, làm như thế này rõ ràng
là bỏ công sức muốn chặn đứng những lời đồn trong công ty còn gi? Lẽ nào Tiểu Tiểu thật sự là cao nhân ẩn thân bất lộ tướng gì đó, đếnchính bản
thân cô ấy cũng không biết?".
Cao Lôi nói mát mẻ: "Nếu tôi
là cô, tôi sẽ chẳng nghĩngợi mấy chuyện này đâu. Tốt nhất nên nghĩ xem, biểu hiện hôm nay của mình tuyệt vời như vậy, không biết đã truyền đên công ty chưa, có phải mọi người trong công ty đã mỗi người
cầm
một bản rồi
không?".
"Khốn kiếp!" Thư Đồng nhớ lại cái mông sô cô la của
mình: "Ai dám tiết lộ bí mật của lão nương, lão nương sẽ tính sổ với người
đó".