Heo Yêu Diêm Vương
Chương 9 :
Ngày đăng: 04:24 20/04/20
Bên
này Tiểu Tiểu cũng đang có chút sốt ruột, mọi người đều đi rồi, Boss lại không đi, đây là ý
gì? Cô thấp thỏm không biết có phải là do bài kiểm tra nhậm chức của cô có vấn
đề gì không. Công việc này cô rất thích, Thư Đồng và Cao Lôi, bọn họ đều rất
tốt, làm đồng
nghiệp nhất định
cũng không tồi, cô thực sự rất muốn đến
công ty làm.
Nghiêm Lạc nhìn dáng vẻ bồn chồn bất an của Tiểu Tiểu, bình thản hỏi: "Sao
vậy?".
Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, quyết định
hỏi thẳng vẫn hơn: "Boss, có phải vừa rồi biểu hiện của tôi không tốt không? Tôi chỉ là
không có kinh nghiệm, sau này học hỏi nhiều hơn, chăm chỉ luyện tập, chắc chắn
sẽ tốt".
"Không phải, biểu hiện của
cô vừa rồi rất tốt.
Với một người mà trước đó một ngày mới biết trên thế giới có
những chuyện siêu nhiên, biểu hiện của cô như thế thực sự quá tốt so
với mức bình thường. Tôi nói rồi, cô rất có thiên phú. Tôi cònở lại
đây, là bởi vì
việc kiểm tra của cô vẫn chưa kết thúc"
Bài kiểm tra vẫn chưa kết thúc?
Tiểu Tiểu cảm thấy rất khó hiếu.
Ác linh chẳng phải đã bắt được rồi sao?
Đinh Đình kia tuy lòng hận thù còn chưa giải, nhưng ngày mai chính là ngày giỗ,
là thời gian tốt để siêu
độ, Cao Lôi chẳng phải cũng nói như thế hay sao? Vậy còn phải kiểm tra cái gì?
Cô hỏi vấn đề này, Nghiêm Lạc lại
cười đáp: "Bình tĩnh, đợi khi bắt đầu kiểm tra, cô tự nhiên sẽ biết".
Bình tĩnh? Chuyện này làm sao có
thể bình tĩnh được? Tiểu Tiểu ra khỏi thư phòng, căng thẳng đến mức
đứng ngồikhông yên. Cô thỉnh thoảng lại len lén nhìn một cái, thấy Bossvẫn ngồi hết sức bình thản, lại không
dám giục anh, đành mặt
mũi khổ sở đợi
ở bên ngoài.
Chờ đợi chờ đợi, thấy giờ cơm tối đã đến rồi, trong nhà lại có khách, thế nào
thì cũng phải làm một bữa từ tế tiếp đãi người ta chứ nhỉ. Nhưng tài nghệ phá bếp của Tiểu Tiểu thực sự là không tồi, phải biết rằng năng lực ăn uống của cô cách rất xa với bản lĩnh nấu nướng. Nhưng bây giờ Nghiêm Lạc
rất có
khả năng sẽ trở thành Boss của mình, cho nên Tiểu Tiểu vô cùng để ý đến vấn
để thể diện ở trước mặt
anh.
Nhưng dù sao cũng không thể ngồi
nhìn nhau như vậy mà không ăn cơm. Tiểu Tiểu
chán nản, chỉ đành mặt dày vào thư phòng hỏi: "Boss, tôi làm chút đồ ăn,
anh có muốn ở đây ăn
cơm không?", tốt nhất là
anh cứ nói không muốn.
Cuối cùng Tiểu Tiểu đã phải thất vọng, Nghiêm Lạc lại thành thật
nói: "Cô định làm món gì?".
"Ý, có thịt bò, rau, cà tím,
khoai tây...", cô không tự chủđược cẩn thận nhớ lại những thứ còn trong tủ lạnh,
báo cáo xong, ngẫm nghĩ thế nào
lại chột dạ, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Tôi...
à, ùm... trình độ nấu ăn
rất
bình thường".
Cô dường như nhìn thấy ý cười trong mắt anh, nhưng nhìn thêm lần nữa thì lại
hình như không có, trên mặt anh vẫn là vẻ lãnh đạm, không chút biểu cảm kia.
Nghiêm Lạc không nói gì, Tiểu
Tiểu căng thẳng lúng túng chạm chạm mấy đầu ngón tay vào nhau, đại nhân, anh sẽ
gọi đồ ăn chứ?
Ai ngờ Boss đại nhân im lặng một
hồi, rồi nói: "Cô không để ý
chuyện tôi dùng bếp của cô một chút chứ?".
"Hả?"
Boss đại nhân rất thản
nhiên: "Cái miệng này của tôi, yêu cầu rất cao. Nếu
như cô không để ý, tôi muốn tự
mình xuống bếp".
"Ồ, ồ." Tuy như thế này rất là không giữ thể diện cho Tiểu Tiểu, nhưng Tiểu Tiểu như vừa thoát được
gánh nặng: "Không vấn đề
gì, anh cứ tự nhiên, cứ tự nhiên".
Nghiêm Lạc xắn tay áo, mở tủ lạnh
của cô xem: Tôi xuống
làm, nhưng cô phải giúp đấy”.
Tiểu Tiểu nhìn những thao tác vô
cùng thành thục của anh trong nhà bếp, đột nhiên cảm thấy người đàn ông lạnhlùng này xuống bếp thật sự rất
MAN, không biết Âu Dương học trưởng có biết nấu
nướng như vậy không?
Nghiêm Lạc thái rau xong, bảo Tiểu Tiểu đi rửa rau, bóc tỏi, đập gừng, cắt hành, rồi theo chỉ thị
của anh lần lượt cho tất cả
vào nồi.
Tiểu Tiểu làm những việc này rất vui vẻ, nhìn nồi canh đầy hương sắc mùi vị, khuôn mặt không giấu được vẻ sùng bái, cô liền quên luôn chuyện kiểm
tra dở hơi gì gì kia. Mấy
món này thực sự rất thơm,
so với cô tự làm hoặc dì giúp việc trong nhà làm thì ngon hơn
rất nhiều.
Chỉ với công phu một bữa cơm, hình
tượng của Nghiêm Lạc trong lòng Tiểu Tiểu đã to lớn hơn gấp bội. Tuy là bữa tối chỉ có hai người, nhưng cô chẳng
cám thấy ngượng ngập tí nào, không chút khách khí đối với đồ ăn
ngon. Nghiêm Lạcnhìn cô ăn, mỉm cười. Cô cũng
đáp lại anh bằng một nụ cưòi ngốc nghếch, cảm thấy Boss thực ra là một người rất tốt.
"Anh bạn hôm nay tới đây là người đang theo đuổi
cô?"Nghiêm Lạc ăn rất ít, ra vẻ hỏi vu vơ.
"Tôi không thích anh
ấy." Tiểu Tiểu ăn đã miệng, mặt mày tươi tỉnh nói: "Người tôi thích
là học trưởng của tôi, rất dịu dàng, biết quan
tâm, tính cách cũng tốt, còn rất
hài hước". Nghiêm Lạc cụp mắt xuống, gắp một ít thức ăn, những tiêu chuẩn ấy chẳng có cái nào khớp với anh. Tiểu
Tiểu khen ngợi Âu
Dương Tĩnh một tràng dài, sau đó cô nói: "Nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa
tìm được cơ hội hỏi anh ấy có phải là cũng thích tôi
không?". Cô cắn đũa cúi xuống một chút: "Boss, A La và Thư Đồng đều nói anh rất là lợi hại, lời chúc phúc của
anh nhất định
có tác dụng. Anh có thể làm phép gì đó, giúp cho tình yêu của tôi thành hiện
thực, được không?".
"Ừ, cô nhất định sẽ có được tình yêu! Nghiêm Lạc nói mà chẳng buồn ngước lên.
"Vậy có loại bùa bảo vệ gì
không?"
"Không có bùa nào đâu, cô chỉ cần nhớ, bất luận là gặp phải chuyện gì, đều có tôi ở phía sau làm hậu
thuẫn cho cô. Nhưng mà, có một số chuyện
vẫn cần cô
tự mình đối mặt."
Tiểu Tiểu vui vẻ cười híp mắt, cô
có ông chủ làm chỗ dựa rồi,
thật là vận tốt.
Tuy gặp phải ác linh và quỷ hút máu, nhưng nhờ vậy mà có được một công việc tốt, có được một nhóm đồng nghiệp tinh anh, lại có một
ông chủ siêu đẹp trai, siêu dịu dàng, rổi còn có cả lương nữa. Vậy là cô có thể vênh mặt
tự hào nói với bố mẹ là mình đã tự lực cánh sinh
được rồì.
Đây nhất định là bắt đầu tốt đẹp
cho sự nghiệp rực rỡ
của cô!
Tiểu Tiểu nắm chặt tay, thầm hạ quyết tâm, bất luận là phía sau còn phải kiểm tra gì, cô nhất định đều có
thể vượt qua.
Nghiêm Lạc sau khi ăn cơm xong
lặng lẽ đi về thư phòng. Tiểu Tiểu thu dọn bát
đũa, lại rất nịnh bợ pha
cốc
trà nóng cho ông chủ. Trà mà ngày hôm nay Nghiêm Lạc uống, còn nhiều hơn cả mấy tháng trước đây gộp lại. Tiểu Tiểu
đương nhiên không biết điều đó, cô rất vui vẻ đi vào bếp rửa bát dọn dẹp. Bữa
cơm này ăn rất hài lòng, không ngờ rằng tài nghệ nấu ăn của Boss lại cao siêu như
thế. Tay cô đầy là
bọt, vui vẻ lẩm bẩm hát. Nghiêm Lạc ở
trong thư phòng cầm cốc trà nóng, nghe thấy tiếng ca lảnh lót của cô không kìm được mỉm cười.
Tiểu Tiểu rửa bát xong, đang lau
tay, băn khoăn không biết phía sau còn có bài kiểm tra gì? Thế nào
mới coi là kết thúc? Đang muốn hỏi lại xem thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tiểu Tiểu nghi hoặc bước đến bên
cửa, nhòm ra ngoài, là Hà Tình của phòng 1503.
Cô mở cửa ra: "Chị
Tình".
Hà Tình từ trước đến nay chưa
từng vào nhà cô.
Hà Tình vào phòng rồi, nói với
Tiểu Tiểu mấy câu khách sáo kiểu như ăn cơm chưa, nói vài câu chuyện thường
nhật, sau đó bảo: "Chị có chút chuyện, muốn nhờ em giúp đỡ".
Tiểu Tiểu vừa dẫn cô vào sofa
ngồi xuống vừa nói: "Chị Tình đừng khách sáo, cần em giúp gì vậy?".
Cô vừa nói vừa tiện tay cầm chiếc
đồng hồ thăm
dò ma quỷ Thư Đồng
để trên sofa, định xếp gọn lại cùng với những đồ chuyên
dụng của hàng ma sư như bùa trấn quỷ, đạn chu sa, bình dẫn hồn... cho vào trong túi đem vào
phòng ngủ.Nhưng
khi cô cầm đồng hồ lên,
"Mày biết phải tuyệt vọng
thế nào mới đủ quyết tâm lựa chọn tự sát như vậy không? Mày hiểu được tâm trạng
bị ép vào đường cùng đau khổ thế nào không? Mày cho rằng mày biết
cái gì? Đừng có ở đây giả vờ vĩ đại, đừng ở đây làm ra vẻ chính nghĩa nữa. Mày
căn bản
chưa từng nếm trải nỗi đau khổ này, mày vốn
dĩ chẳng thể hiểu được!"
Trì Lệ Phân hét lớn, Tiểu Tiểu sợ
đến
mức nói không ra lời.
"Tao với Thạch Tráng rõ ràng thương yêu
nhau, nhưng lại bị một mụ già chết tiệt ức hiếp. Bà ta ức hiếp tao, ức hiếp con
trai bà ta, chúng tao lại chẳng phải là súc vật, chúng tao là người! Là người! Thạch Tráng ngốc quá,
anh ấy cảm thấy mẹ anh ấy nuôi dưỡng anh ấy không dễ dàng, cái gì cũng nghe
theo bà ta, bảo tao nhịn. Tao nhịn rồi, nhưng tao nhịn cũng không được, bà ta ép tao ly
hôn, bà ta muốn có
cháu!" Cơ thểThạch
Tráng cao lớn,
rõ ràng là giọng nói ồm ồm của đàn ông, nhưng lại mang thứ ngữ khí ai oán như cúa đàn bà. Tiểu
Tiểu khắp mình nổi da gà, cảm thấy vừa sợ hãi vừa buồn nôn.
Không khí trong phòng dường như
loãng hơn, khí áp giảm xuống.
Tiểu Tiểu dịch dịch vể phía sau, cứng đầu khuyên giải tiếp: "Nhưng chị đã đi rồi, thì hãy
bắt đầu lại từ đầu đi, đừng nghĩ đến những chuyện đau lòng trước đây
nữa không được sao? Có nói thêm, cũng có tác dụng gì chứ?".
"Vốn dĩ là tao muốn bắt đầu lại rồi, nhưng tao hận
mụ già
này, tao cũng không yên tâm về Thạch
Tráng. Tao không ở bên, mụ già giận dữ chắc chắn sẽ trút hết lên người anh ấy, mụ ta sẽ ép anh ấy lấy vợ nữa. Nếu như Thạch Tráng lấy một người vợ không yêu anh ấy, vậy phải làm thế nào. Cho nên, tao mới quay
lại tìm anh ấy."
"Vậy, đã như thế này, vì sao
chị còn muốn
hại chị Tình? Chị Tình là người phụ nữ tốt"
"Cô ta là người phụ nữ tốt,
cô ta ngốc giống tao. Tao vốn muốn chúc phúc cho bọn họ rồi đi, nhưng tao lại thấy bà già
kia ức hiếp bọn họ, tao liền dọa bà ta một chút." Trì Lệ Phân nói
đến đây liền cười: "Tao phát hiện khi mình giáo huấn bà ta, thật sự rất vui vẻ". Thạch Tráng đi
đến chỗ bà già đang nằm dưới đất kia, dùng sức đá bà ta một cái.
Tiểu Tiểu rõ ràng biết đây không phải là
Thạch Tráng, nhưng mà nhìn thấy cảnh một người đàn ông trưởng thành đá mẹ đẻ của
mình, cô vẫn có chút run rẩy.
“Bọn họ khi đó vẫn còn chưa kết
hôn, tao đột nhiên cảm thấy cô gái này quá đáng thương, tao không muốn để cô ta lại đi vào vết xe đổ
của mình, thế là liền nghĩ cách khuyên cô ta. Tao là linh hồn, không có cách nào nói chuyện,
thử rất nhiều phương pháp, cuối cùng có thể giao tiếp với cô ta. Cô ta phát hiện mụ già chết tiệt này
chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, cũng do dự. Hai người
chúng tao quen nhau như thế, nhưng thật sự vẫn cảm thấy đã gặp nhau muộn quá."
Tiểu Tiểu vừa nghe, vừa lén lút quan sát
cách bố trí trong nhà, muốn tìm đường
thoát thân. Trì Lệ Phân không chú ý cử động của cô, vẫn tiếp tục nói:
"Nhưng cuối cùng cô ta vẫn lấy Thạch Tráng, cô ta vẫn còn ôm chút hoang tưởng đối với tương lai. Tao
không nhịn được, cùng cô ta vào cửa, cùng chuyển đến
toà nhà mới này. Sau đó tao mới phát hiện mình không ra
ngoài được, tòa nhà này thì ra đã có phong ấn. Dù gì tao cũng không nghĩ về
sau sẽ ra sao, cho nên vẫn luôn ở lại đây. Hà Tình có lúc nguyện ý để cho tao
mượn cơ thể của cô ta, hồn
phách của hai người chúng tao chen trong một cơ thể, tuy không thoải mái, nhưng tao
có thể cảm thấy cuộc sống của con người". Trì Lệ
Phân nhún nhún vai: "Tao chẳng phải là ác quỷ gì cả, tao không làm chuyện
xấu.
Tao chỉ muốn giúp
đỡ Hà Tình. Nếu như mụ già đó lại ức
hiếp cô
ta, ức hiếp Thạch Tráng, tao sẽ dọa bà ta, chỉ như
vậy mà thôi".
"Cái gì mà
không làm chuyện xấu?
Vừa rồi chị còn muốn đẩy linh hồn của tôi đi, giết chết tôi nữa. Còn cả chị Tình, chị ấy sao rồi?" Tiểu Tiểu chẳng hề vì
những lời lẽ đáng thương
kia mà đồng
tình với
Trì Lệ Phân, cô vẫn cầm thật chặt đạn chu sa và bùa trấn quỷ
trên tay, tính toán sẽ dùng chúng cùng một lúc.
"Hà Tình? Cô ta chết rồi. Không biết mụ già ác độc kia
đánh vào đâu
nữa, cô ta cảm thấy đau
đầu chóng mặt liền
nằm lên giường. Đến khi tao phát hiện ra, cô ta đã
không còn thởnữa,
linh hồn sắp rời khỏi cơ thể rồi, cho nên tao liền giúp đỡ cô ta."
"Giúp chị ấy?"
Trì Lệ Phân đi lại mấy bước, nhìn
ngó xung quanh,Dường
như đang nghĩ gì đó, nói: "Tao giúp cô ta ép linh hồn quay lại, linh hồn của cô ta
vẫn chưa thoát ra, tao ép linh hồn của cô ta vào thân thể, khiến cô ta khôi phục lại ý thức. Sauđó, chúng
tao thương lượng
phải làm thế nào. Không có lý do gì mà người làm đầy chuyện xấu thì tiêu diêu tự tại thế này,
còn chúng tao, những người tốt lại phải chết yểu. Năm đó sau khi tự sát, không có ngày nào tao không
hối hận. Vì sao tao lại phải chết,
tao không
nên chết như vậy, kẻ nên chết phải làmụ già đó".
Trì Lệ
Phân cười độc ác "Năm đó chuyện tao chưa làm, hôm nay cuối cùng đã làm
được rồi. Rất thoải mái! Mụ già nàykhông
ngờ rằng mình lại bị hai đứa con dâu liên thủ hại chết. Mụ ta đánh chết Hà Tình thế nào, chúng tao đánh mụ ta như
vậy. Ha ha ha, thật là rất dễ chịu! Nhưng mà, thực ra chúng tao cũng phải cảm ơn mụ
ta, nếu như không phải là mụ ta đánh chết Hà Tình, bọn tao chắc chắn sẽ chưa hạ
được quyết tâm".
Tiểu Tiểu toát mồ hôi lạnh, nổi hết da
gà. Con ma này chắc chắn là biến thái. Cô trừng mắt nhìn Trì Lệ Phân, thấy cô ta đang chăm chú tìm cái gì
đó, cuối cùng cầm một chiếc gối tựa lớn trên sofa lên. Tiểu Tiểu căng thẳng,
từng bước từng bước lùi về phía sau, trong lòng đã biết cô ta muốn làm gì.
Trì Lệ Phân cầm chiếc gối tựa lên
từ từ hướng về phía cô, lại nói: "Thạch Tráng cứ muốn bảo vệ mụ già chết
tiệt này. Nhiều năm như vậy, tính cách anh ấy luôn như thế, mày nói xem có đáng giận không. Nếu như anh ấy có một chút quyết đoán của người đàn ông, ra dáng một nam tử hán,
hai cô gái mệnh khổ chúng tao cũng không phải đi đến bước
này. Bây giờ Thạch Cường còn nhỏ, nó cần có mẹ, cho nên chúng tao cần thân thể
của một cô gái, chúng tao phải tái sinh!".
"Chị thật ngu ngốc!"
Tiểu Tiểu thực sự nhịn không được nữa: "Các chị cảm thấy uất ức, bị ức hiếp, vì sao
không chống đối, không phản kháng? Khi còn sống không tự cho mình cơ hội làm
mới cuộc đời, bây giờ chết rồi muốn tái sinh cái gì? Bà Tạ nếu như đánh chết chị Tình, đương nhiên sẽ có pháp luật đến giải quyết. Các chị đánh chết
bà ấy rồi,
còn giết cả người chổng luôn miệng nói là yêu thương sâu sắc, bây giờ lại còn
ngang nhiên nói muốn giết tôi. Các chị thì hơn bà Tạ ở điểm
nào chứ?".
Trì Lệ Phân làm ma đã mười năm, làm sao còn nghe lọt tai
điều
gì? Bây giờ cô ta dùng cơ thể của Thạch Tráng, vốndĩ là một người cao lớn, thêm vào đó lại có sức manh của ác linh, đương nhiên uy lực rất mạnh. Cơ thể
Thạch Tráng lao vào Tiểu Tiểu với tốc độ
cực lớn, chiếc gối tựa trong tay như muốn hất ngã Tiểu Tiểu xuống đất. May mà Tiểu Tiểu vẫn tập trung phòng bị nãy giờ, nghiêng người tránh một cái, cùng lúc đạp
chân vào đầu gối, khiến thân
hình Thạch Tráng lảo đảo một chút, sau đó lại quay người muốn đánh về phía Tiểu Tiểu.
Kinh nghiệm đánh đối kháng
của Tiểu Tiểu hoàn toàn chỉlà đánh với các sư huynh sư tỷ khác trong lớp huấn luyện. Thỉnh thoảng gặp phải người xấu trên
đường cũng nghĩa khí ra tay một chút. Còn thực sự cùng người khác ác chiến một trận thì hình
như chưa từng có. Bây giờ tình huống nguy cấp, tốc độ và sức mạnh của ác linh không giống như những tên du côn trên phố, Tiểu Tiểu chỉ có
thể dựa vào khả năng của mình để chống
chọi. Cô khó khăn tránh né mấy lần, cuối cùng
vẫn bị Trì Lệ Phân đạp ngã xuống bên cạnh
bàn, chiếc gối tựa lớn thoáng cái đã phủ
lên mặt cô. Khi Tiểu
Tiểu ngã xuống đất đã
kịp nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn, nhanh chóng sờ đếnnó dùng lực đập mạnh lên đầu
Trì Lệ Phân.
Trì Lệ Phân bị đập trúng, mặt bị
đánh lệch sang một bên,
chiếc gối tựa như muốn
rời khỏi tay. Tiểu Tiểu
nắm chắc cơ hội, móc thỏi son đạn chu sa ra,
phóng đạn thẳng vào Trì Lệ Phân. Nhưng phản ứng của Trì Lệ Phân cũng rất nhanh, liền lật tay lấy chiếc gối chặn lại, và màu đỏ chu sa chói
mắt bắn trúng vào chiếc gối.
Trì Lệ
Phân phẫn nộ vô cùng, cô ta gầm lên một tiếng, cầm chiếc gối
tựa trong tay đập mạnh vào Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu dùng chân đạp cô ta ra, nhưng không cẩn thận bị thứ đồchơi hình con vịt dưới đất vướng
vào bàn chân.
Trì Lệ Phân nhân lúc Tiểu Tiểu
lảo đảo, đạp mạnh một cái vào bụng cô, Tiểu Tiểu bị
đá ra xa khoảng mấy
bước chân, lưng
đập vào tường. Cô chỉ cảm thấy một cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân, mắt hoa lên. Không đợi Tiểu
Tiểu kịp phản
ứng, Trì Lệ Phân đã xông đến, tóm lấy
cánh tay cầm đạn chu sa của cô, đập thật mạnh nó lên tường. Tiểu Tiểu đau quá,
không cầm nổi nữa,
đạn chu sa liền
rơi xuống đất.
Lúc này Trì Lệ Phân đã phẫn nộ cưc độ, khiến cho hai con mắt của Thạch Tráng đỏ rực lên, các cơ thịt trên mặt co
giật. Cô ta một tay giữ cánh tay Tiểu Tiểu, một tay bóp cổ cô, sức mạnh rất lớn, lớn hơn nhiều so với
đứa trẻ bị Đinh Đình chiếm thân Tiểu Tiểu gặp phải trong
thang máy và Hà Tình vừa rồi. Tiểu Tiểu không có cách nào để thở, trước mắt tối
đen.
Trì Lệ Phân cười độc ác, chỉ một
chút nữa
thôi, cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi.