Hỉ Doanh Môn

Chương 9 : Thị phi (1)

Ngày đăng: 15:09 18/04/20


Editor: Lovenoo1510



Một câu nói ngắn ngủi, Minh Phỉ nghe được rất nhiều ý tứ, tứ muội gả cho Tân Khoa trạng nguyên, đường làm quan rộng mở, tỷ tỷ lại chỉ có thể làm vợ kế cho bán lão gia, đây cũng là nói, địa vị tân phu nhân ở trong nhà không cao, không bằng muội muội được cưng chiều, rất có thể là thứ xuất, cũng không phải là cái địa vị rất thấp đó, là cái loại cần phải có vẻ làm cha mẹ coi trọng. Tiếp đó, chỉ nói là tri thư lễ đạt, tính tình đoan chính dịu dàng, chưa từng nói tướng mạo đoan trang, đó chính là dung mạo không ra hồn gì, khó trách Kiều Hạnh muốn ở bên cạnh tân phu nhân.



Tân phu nhân này sẽ lựa chọn trong hai kiều xinh đẹp này để ở bên cạnh, lại để cho hai người này đến xem mình, là tính toán gì đây? Là muốn Dư ma ma quan sát ở phạm vi gần sao? Hay là để cho hai kiều này nhìn thấy tình cảnh bi thảm của mình, tương lai sau này làm vui lòng Thái lão gia xong sẽ là làm nhân chứng, cùng chung đả kích Nhị di nương ư? Tất cả đều đáng để suy nghĩ sâu xa.



Minh Phỉ đang tự trầm ngâm, Kiều Đào nói: “Nên dùng cơm rồi, tiểu thư muốn ăn cái gì? Để nô tỳ đi làm?”



Minh Phỉ sợ hãi cười cười, lặp lại lời nói cũ: “Không biết tại sao, ta chỉ muốn ăn cao hoa đào do thím Ngô làm. Ta cũng biết mình không nên nghĩ, nhưng kể từ năm ấy khi ta được Phương nhi len lén cho ta một khối. Ăn thật là ngon, thừa dịp các người còn ở đây, để cho thím Ngô làm một chút, các ngươi cũng nếm thử một chút xem thế nào?”



Kiều Đào hạ mí mắt nói: “Ngô gia nãi nãi với mẹ Dư đi Bạch Phong quan rồi, buổi trưa hôm nay sẽ không làm được, không bằng tiểu thư dùng cơm do nô tỳ hầu hạ trước, đợi các nàng trở lại, nô tỳ sẽ nói với mẹ Dư nhé? Chỉ là một khối cao hoa đào mà thôi, bất luận như thế nào, cũng phải để cho Ngô gia nãi nãi làm cho ngài ăn.”



Minh Phỉ rất hài lòng, trong miệng Kiều Đào nói ra, có thể làm cho người tin phục hơn so với Kiều Hạnh. Nàng băn khoăn lo lắng nói: “Mặc dù ta tốt bụng, nhưng tính khí của thím Ngô không tốt lắm……Nếu nàng không muốn làm, thì coi như thôi nhé. Tránh cho khi các ngươi đi, nàng ấy lại………” Minh Phỉ đóng chặt miệng không nói.



Kiều Đào trầm mặc một chút, đột nhiên nói: “Ngài yên tâm, Đại công tử đã phân phó, về sau nô tỳ sẽ theo ngài, sẽ không để cho người khác khi dễ ngài.”


Uông thị mặt ủ mày chau ở trong phòng bếp ngẩn người, mùa đông này khắc nghiệt, nàng đi đâu tìm được hoa đào đây, làm gì có cao hoa đào chứ? Nhưng nếu không làm, lại khó mà thoát được uy hiếp của mấy nữ nhân này, rốt cuộc chính mình bị người nắm được điểm yếu mà siết chặt, vậy phải làm sao bây giờ mới phải?



Nữ đầu bếp hiến kế nói: “Cái này có khó khăn gì? Xin Phương cô nương đi nói với nha đầu Phỉ một chút không được sao, hai nàng chơi với nhau rất tốt, không phải chỉ là một câu nói thôi sao?”



Uông thị nói: “Ta đã sớm nghĩ tới, nhưng nha đầu kia vẫn giả chết, lại còn Dư ma ma ở một bên coi chừng, Phương nhi không thể nói rõ được với nàng.”



Đại cô nương Diễm nhi của Ngô gia xoa xoa đôi tay lạnh cóng đến đỏ bừng chạy vào, đứng ở phía trước lò dậm chân hơ lửa, tức giận mắng: “Mấy con hồ ly tinh này, thật đúng là đem mình như là món đồ ăn, lại dám để cho ta giặt quần áo cho cái sao chổi ấy. Mẹ, ngươi thừa cơ hội này nói chuyện cùng các nàng ấy, làm cho các nàng ấy đem cái sao chổi kia kéo về đi?”



Uông thị đem tay của đại nữ nhi ở trước lò mở ra: “Ngươi muốn chết à, còn chưa có lau khô đã hơ tay, tay sẽ bị nứt nẻ, đến lúc đó lại lãng phí dầu mỡ của lão nương, mất một đồng bạc mới được một bình nhỏ, cũng không biết vì sao lại mắc như vậy nữa.”



Diễm nhi lơ đễnh: “Ta nghe Phương nhi nói, trong rương của nha đầu kia có mấy bình, nghe nói là năm đồng một chai. Chờ ba nữ nhân kia đi, ngươi lấy ra không phải là được sao?” Lại oán trách: “Tất cả phòng ngủ của ta đều bị nàng chiếm, mấy ngày nay cùng Phương nhi chen chúc trên một chiếc giường lớn, trên người vừa đau vừa mỏi, chán muốn chết. Lúc nào thì họ mới đi vậy?”



Uông thị đang muốn bảo nàng nhỏ giọng một chút, chợt nghe ở trước cửa có một tiếng cười nhạt, là Kiều Hạnh đứng ở cửa, trợn tròn mắt hạnh, khoé miệng hàm chứa mấy phần khinh bỉ: “Đồ dùng tiểu thư nhà chúng ta, cũng không phải cái loại chó mèo có đủ tư cách dùng, dùng coi chừng sẽ sinh ra lở loét. Che giấu tính toán của ngươi lại, cũng không sợ bị trời phạt, bị sét đánh sao!”



Ngô gia vốn là nhà giàu trong thôn, nhiều người nhà quê không dám đắc tội. Diễm nhi từ nhỏ đã được nuông chiều quen, tính tình ngang ngược kiêu ngạo vô cùng, lại đang ở tuổi mười lăm mười sáu, chính là ở đoạn thời gian không biết trời cao đất rộng là gì, cũng không quản Kiều Hạnh là ai, nhảy  bật lên chỉ vào Kiều Hạnh mắng: “Thứ gì! Một tiện tỳ, cũng dám ở nhà ta quơ tay múa chân, ngươi có tin cô nãi nãi đuổi ngươi ra ngoài hay không?”