Hỉ Doanh Môn
Chương 8 : Nhị Kiều (ba)
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
Edit: Thu Lệ
Tới phòng bếp, Kiều Đào đang cầm một cái quạt hương bồ, mắt nhìn chằm chằm bình thuốc, chăm chú sắc thuốc, thấy nàng đi vào, nhíu mày: "Tiểu thư muốn ăn cái gì?"
Kiều Hạnh nhìn trù nương một cái, cười nói: "Tiểu thư ngủ thiếp đi, ta đi giặt y phục cho tiểu thư, trên y phục có vài chỗ dơ bẩn, nước lạnh giặt không sạch, muốn đến lấy chút nước nóng."
Trù nương nghe vậy, vội xách thùng tới múc nước nóng: "Tỷ tỷ, nơi này có nước nóng."
Kiều Hạnh cũng không nhận thùng, mắt nhìn Kiều Đào cười nói: "Muội muội, chỗ của ta có hộp thêu tuyến đến từ Tô Châu, tài nghệ của muội rất tốt, cho muội dùng nhé?"
Kiều Đào nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Vô công bất thụ lộc."
Kiều Hạnh có chút nóng nảy, vội đẩy nàng một phen: "Chúng ta là tỷ muội với nhau, sao lại so sánh như vậy? Ta có chuyện tốt muốn thương lượng với muội."
Kiều Đào chỉ cười không nói. Kiều Hạnh đang muốn làm mặt dày dán qua, nhưng thấy trù nương vễnh tai lên nghe, lại thấy Kiều Đào nghiêng người né ra không nhìn mình, rõ ràng là không muốn để ý tới mình. Liền biết nói cũng vô ích, lập tức mất hứng xách thùng, đẩy trù nương một cái: "Đa tạ, ta đi giặt quần áo."
Trù nương cao lớn thô kệch, bị Kiều Hạnh đẩy một cái, khiến nàng tức giận lên. Trù nương nhìn Kiều Hạnh có vòng eo thon như cành liễu trước gió, bĩu môi nói: "Kiều Đào tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này thường ngày ở nhà giặt quần áo đều dùng nước nóng sao? Trong phủ thật có tiền, thật là người có tiền khác biệt rất nhiều." Trong lòng thầm mắng, tiểu yêu tinh!
Kiều Đào trầm mặc không nói, cây quạt trên tay vững hơn rồi.
"Vậy ngươi ngủ đi." Phương Nhi được Minh Phỉ bảo đảm, trong lòng thực tế, cười hì hì rời đi. Vẻ dịu dàng ngây thơ trên mặt Minh Phỉ từ từ tiêu tán, phủ kín chăn, im lặng thở dài. Rốt cuộc Phương Nhi cũng chỉ là một đứa bé, lại là phụ mẫu ruột thịt, dù phu thê Ngô thị giết chết mình, nàng cũng chỉ cho rằng là Nhị Di Nương làm chuyện xấu mà thôi, phụ mẫu nàng cũng chỉ vì lòng tham, bị người bức bách.
Nhưng còn nàng thì sao, một bước lỗi, chính là vạn kiếp bất phục, nàng quý trọng tình bằng hữu và tính thiện lương của Phương Nhi, nhưng nàng vẫn quý trọng tính mạnh của mình hơn. Trước mắt, tạm thời nàng vẫn không thể rời khỏi Ngô gia, lại muốn nhân cơ hội này khiến phu thê Uông thị phải nhận chút dạy dỗ, nhưng không thể hoàn toàn trở d/đ;l;q"d mặt, vậy thì cần phải có người thay nàng ra mặt. Kiều Hạnh, chính là con tốt tốt nhất của nàng, còn có thể nhờ vào đó thử dò xét, ranh giới cuối cùng của Dư ma ma đang ở nơi nào, đối với nàng có ý định chịu tốn bao nhiêu? Tuy rằng biểu hiện của nàng qua chút, nhưng không như vậy, sao lại có thể bảo vệ nàng? Nên biết cơ hội này, thật sự là quá hiếm. Nghĩ đến, Kiều Hạnh tạm thời sẽ không dám nói những chuyện này cho người khác nghe, sau này rồi hãy nói.
Minh Phỉ đang muốn ngủ, lại nghe ngoài cửa có tiếng vang nhỏ, một mùi vị thuốc bắc nhẹ nhàng bay vào. Kiều Đào bưng chén thuốc đi vào, dịu dàng kêu: "Tam Tiểu Thư, nên uống thuốc rồi."
Minh Phỉ dựa vào tay Kiều Đào để ngồi dậy, dứt khoát uống thuốc, súc miệng, nói: "Cám ơn Kiều Đào tỷ tỷ."
Kiều Đào ôn ôn nhu nhu nói: "Nô tỳ vốn chính là hầu hạ tiểu thư, tiểu thư đừng để người khác nghe những lời này, sẽ châm biếm nô tỳ, cũng sẽ xem thường tiểu thư."
Minh Phỉ đáp một tiếng, cười nói: "Kiều Đào tỷ tỷ nói chuyện cùng ta một chút nhé?"
Kiều Đào nói: "Tiểu thư muốn nghe cái gì?"
Minh Phỉ nói: "Không biết mẫu thân của ta là người thế nào? Ta biết tính tình của nàng rồi, cũng sẽ biết tẫn hiếu như thế nào mới tốt."
Kiều Đào cười cười: "Tân phu nhân xuất thân nhà quan, tri thư đạt lễ, tính tình đoan chính dịu dàng, ở trong nhà cũng là thứ ba, Tứ muội của nàng, chính là phu nhân Tân Khoa Trạng Nguyên năm nay."