Hỉ Doanh Môn
Chương 104 : Dưỡng bệnh
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Edit:Thảo My
** Đưa cho Minh Tư một ly trà: "Tuyết Khê là hào của Viên Tam công tử, tranh này chính là hắn vẽ."
"Viên Tam công tử?" Minh Tư nhớ không nổi trong số người cùng Thái gia lui tới có một người như vậy.
Minh Ngọc cười nói: "Tứ tỷ tỷ còn nhớ Viên tiểu thư từ kinh thành tới Viên Hàn Lâm gia không? Viên Tam công tử chính là ca ca của nàng. Nhờ phúc của nàng, trong nhà của chúng ta có nhiều bức tranh của Viên Tam công tử. Nếu như ngươi ưa thích, ngày khác ta cũng giúp ngươi có một bức."
Minh Tư lập tức nhớ tới nàng đó trước mặt mọi người chất vấn, Viên Mai Nhi ngang ngược, thanh cao ngạo mạn, trên mặt liền mang theo vài phần không vui: "Nàng không phải không nhìn nhóm nữ hài tử Thủy Thành phủ chúng ta sao?"
Minh Phỉ nói: "Đó là ngày trước, tất cả mọi người không hiểu chuyện. Hiện giờ nàng là khách quen trong phủ của chúng ta, thường thường tới đây làm khách, đến lúc đó ta cho người đi mời."
Minh Tư sợ hãi: "Đến nay các ngươi đã đi những chỗ nào chơi? Chơi những thứ gì? Hai năm ta không có ở đây, cũng không biết làm thế nào nói chuyện cùng các nàng."
Minh Ngọc thân thiết vỗ vỗ tay của nàng: "Giống như ngày trước, đi đây đó trong nhà hoặc là trong biệt viện chơi, cùng nhau nói chuyện phiếm thêu hoa đọc sách đánh đu ngắm hoa, Tứ tỷ tỷ phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể"
Minh Tư nói: "Hôm đó ta trở về các ngươi đi nơi nào?"
Minh Phỉ nói: "Đi biệt viện Viên Hàn Lâm gia xem thu diệp (mùa gặt)."
Một hồi lâu Minh Tư không nói gì, nghĩ tốt một chút mới nói: "Ta còn muốn đi nơi đó của Ngũ muội muội một chuyến, ngày khác các ngươi tới đây tìm ta chơi."
Minh Phỉ để lại nàng mấy câu, lưu không được, đưa mắt nhìn nàng nghiêng ngả cố tình tựa vào trên người Châu Sai chậm rãi đi.
Minh Bội cười lạnh một tiếng: "Nàng nghĩ muốn thì có? Làm như quầy tranh chữ nhân gia bày trên đường? Ngươi không đồng ý nàng chứ?"
Minh Ngọc nói: "Ta nói với nàng, ta sẽ giúp nàng truyền đạt đến, nhưng không nhất định."
Minh Phỉ nói: "Không cần mở cái miệng này. Tìm hai bức trong phòng ta cầm đi cho nàng treo."
Chỉ cần không lấy chính mình Minh Bội sẽ không ý kiến, phụ họa nói: "Đúng là, tránh khỏi bị người ta mắng chúng ta lòng tham không đáy."
Ban đêm, Minh Bội nhận được Minh Phỉ cho người đưa hai bức họa qua, ngắm nghía thưởng thức hai cái ước chừng đến giờ Thìn mới ngủ.
Kế tiếp Minh Tư lại bị Trần thị lấy lý do ngã bệnh không tiện xuất môn gặp khách cản trở nhiều lần cơ hội xuất môn, giận đến Minh Tư không có bệnh cũng thiếu chút nữa bị bệnh.
Rút kinh nghiệm xương máu, quyết định bắt đầu chuyển biến tốt, vì vậy chọn một buổi sáng trời trong nắng ấm, dậy thật sớm đi thỉnh an Trần thị, trên đường gặp phải Thái Quốc Đống, Thái Quốc Đống kinh ngạc nói: "Tại sao hôm nay sớm như vậy? Đúng là có việc?"
Minh Tư khéo léo tươi cười: "Không có chuyện gì, là thân thể nữ nhi tốt, đặc biệt vội tới thỉnh an mẫu thân, cảm tạ mẫu thân chăm sóc nữ nhi trong khoảng thời gian này."
Thái Quốc Đống thấy nàng không còn một bộ dạng khóc hề hề, gió vừa thổi một cái đã bay, trong lòng cũng thoải mái, lại nhắn nhủ mấy câu mới đi.
Minh Tư "Bệnh" tốt, chỉ là thỉnh thoảng thời điểm không hài lòng còn có thể thình lình bất tỉnh, chỉ là cũng ảnh hưởng xuất môn làm lạc, cũng không ảnh hưởng nàng và Minh Phỉ cùng nhau đãi khách. Một lần nữa Minh Tư xuất hiện ở trước mặt mọi người, ương ngạnh phách lối không hiểu chuyện trước đây tất cả biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngược lại thành một người quy củ hiểu lễ, tiểu mỹ nhân điềm đạm nho nhã xinh đẹp gầy yếu, nàng dụng tâm cùng lui tới tạo quan hệ tốt với mỗi người, cố gắng bày ra một mặt tốt của mình, thường xuyên qua lại, cùng mọi người cũng coi như chung đụng vui vẻ.
Chỉ tiếc loại cơ hội xuất môn làm khách này do Trần thị có kế hoạch giảm bớt, cũng càng ngày càng ít, cũng không phải nàng không vô cùng buồn bực. Mấy lần tìm xúi giục Minh Phỉ ra ngoài làm khách, Minh Phỉ chẳng qua là không để ý tới.
Trong nháy mắt đến tháng chín, lại một lần qua đồng sinh thí, Cung Viễn Trật thuận lợi thông qua, Cung Nhị phu nhân mừng rỡ, gởi thiệp, mời Thái phủ, Viên phủ, Chu phủ cùng nhau đi nếm đại giải (cua) hương chanh, thưởng cúc xem quan dung (hoa phù dung).