Hỉ Doanh Môn

Chương 105 : Cảnh đẹp

Ngày đăng: 15:10 18/04/20


Thái Quốc Đống rất tức giận, bởi vì Thái Quang Nghi vậy mà lại không vượt qua cuộc thi đồng sinh! Mà Cung Viễn Trật còn nhỏ hơn Thái Quang Nghi lại vượt  qua, Cung Nhị phu nhân còn muốn mở tiệc lớn đãi khách. So với Cung gia, Thái gia mất hết mặt mũi. Ông ta đã không muốn nói gì với Thái Quang Nghi, trực tiếp nhắc ghế tới đánh xuống.



Lần này Thái Quang Nghi chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, trong nháy mắt liền trốn được ra phía sau cây cột, tránh được một kích hung ác của cha hắn. Trần thị nhịn cười khuyên ngăn Thái Quốc Đống: "Xem lão gia xem, bốn mươi năm mươi tuổi còn cùng đứa nhỏ giận dỗi. Không phải đã từng khuyên lão gia ư, chuyện như vậy phải xem cơ duyên, chỉ cần đứa nhỏ tiến bộ khôn ngoan, thì tốt hơn bất cứ điều gì."



Thái Quốc Đống tái mặt nói: "Ta thực sự hi vọng hắn tốt xấu gì bản thân cũng có một chút công danh, tương lai ta cũng ít hao tâm vì hắn, những thứ không nói đâu xa, mua mấy mẫu ruộng cho hắn sống qua ngày cũng có thể không thu thuế."



Trần thị chỉ dịu dàng khuyên giải: "Không có chuyện gì, hắn khắc khổ như vậy, sẽ có một ngày thi đậu." Quay đầu lại sau lưng Thái Quốc Đống nói nhỏ với Dư ma ma: "Tiểu tử kia cả ngày lẫn đêm đều nghĩ làm thế nào tính kế người ta, có thể thi đậu mới đúng là không có thiên lý."



Dư ma ma cũng cười: "Trong lòng lão gia không thoải mái, có thể cho phu nhân và các tiểu thư đi Cung gia dự tiệc hay không?"



"Chuyện này còn chưa đến mức đó." Trần thị giễu cợt, "Cung Nhị phu nhân cũng thiệt là, cũng chỉ mới thi đậu tú tài thôi mà? Cũng đáng giá giống trống khua chiêng như vậy sao? Năm đó Cung Viễn Hòa thi đậu thứ cát sĩ, cũng không thấy bà ta mở tiệc rượu, đây cũng quá gây chú ý rồi."



Đảo mắt đến ngày Cung gia mời khách, trời gần sụp tối, Thái Quốc Đống và Trần thị nhín chút thời gian dẫn theo bốn tỷ muội Minh Phỉ, cùng một đám nha hoàn ma ma quần áo gọn gàng lên ba chiếc xe, trùng trùng điệp điệp đi đến Cung gia.



Lúc trước Cung Nhị phu nhân chỉ nói là mời mấy nhà thế giao bạn hữu đi dự tiệc, nếm cam sành cua lớn, phẩm cúc xem phù dung, ai ngờ còn kêu gánh hát nhỏ đến nhà ca diễn, lại mời ca ca nhà mẹ bà ta chiêu đãi nam khách.



Hoa viên Cung gia cực lớn, sân khấu dựng rất độc đáo, chính là bố trí tại trên đảo nhỏ giữa hồ, chỗ ngồi cho mọi người xem diễn cũng bố trí trên nhà thủy tạ, các phu nhân một bàn tiệc, các tiểu thư một bàn tiệc, chỗ bàn tiệc của các nam khách được bố trí ở nơi xa hơn một chút, ở giữa có rạch nước và hàng liễu rủ ngăn cách, cũng không sợ thất lễ.



Bàn tiệc càng tinh xảo hơn nữa, không nói đến sơn hào hải vị, cua đồng được chọn kỹ càng cân nặng nửa cân (0,5 kg) một con, các loại trái cây trước khi đưa ra chợ bán như quýt cam sành, còn có nho táo đào thu hoạch muộn. Đoán sơ sơ, một bàn tiệc sẽ phải tốn khoảng bốn mươi năm mươi lượng bạc, còn chưa nói tới chi phí mời gánh hát.



Tất cả mọi người cảm thấy thật sự là làm thái quá, chỉ là một đồng sinh mà thôi, thật không ngờ lại phô trương như vậy, thật không hỗ là xuất thân thương hành (thương nhân), không có nền tảng, không có hiểu biết, vẻ mặt hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút xem thường. Lại thêm nghĩ tới phô trương như thế, những lễ vật mang tới mang ra so thật sự là quá mộc mạc, càng thêm có chút băn khoăn.



Cung Nhị phu nhân nhạy cảm khôn khéo, rất nhanh liền phát hiện tâm tình của mọi người, bỏ tiền không được cám ơn, trong lòng tức tối, liền lấy Trần thị khai đao: "Tại sao Quang Nghi không đến vậy?"



Trần thị quạt cây quạt, vân đạm phong khinh nói: "Đứa bé kia lần này thất bại, trong lòng không dễ chịu, làm sao có ý định ra ngoài chơi? Đang ngồi ở trong nhà dụng công khổ học đấy."



Cung Nhị phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này vận khí thật không tốt, đây là lần thứ hai nhỉ? Thật ra thì cũng không cần gấp gáp, thi thêm mấy lần thì đậu thôi."



Bà ta luôn cho là một chuyện đối lập nhau sẽ khiến người ta coi trọng một chút, dáng vẻ khinh cuồng này của bà ta càng làm cho mọi người càng thêm không ưa, rối rít cười dời đề tài nói chuyện sang chỗ khác, hỏi Viên Nhị phu nhân hôn sự Viên Tư Phác như thế nào, có nhìn trúng nhà nào chưa, lại hỏi Viên Mai Nhi, tán dương Viên Mai Nhi khí độ bất phàm, đoan chánh thanh tú. Lại có người hỏi Trần thị về nữ hài tử Thái gia, ngược lại không có ai hỏi chuyện Cung gia, Cung Nhị phu nhân cảm giác chủ nhân như mình thật là uất ức, càng thêm tức giận.




Tiệc tan người tán, nhóm người Trần thị Minh Phỉ mới phát hiện Thái Quốc Đống cũng uống say, thật may là tính tình sau khi uống rượu của ông ta tốt, chưa từng bêu xấu. Xe ngựa mới vào Thái phủ, Thái Quốc Đống liền xiêu xiêu vẹo vẹo  nhảy xuống xe ngựa, đoạt lấy roi ngựa trong tay phu xe gõ càng xe la to: "Thái Quang Nghi! Ngươi lăn ra đây cho lão tử! Tất cả mặt mũi của lão tử đều bị ngươi vứt sạch!"



Trần thị vừa sai người đoạt lấy roi ngựa trong tay Thái Quốc Đống, vừa khuyên ông ta: "Lão gia, đêm đã khuya, có chuyện gì ngày mai hãy nói. Ngày mai người còn phải đi nha môn đấy." Lại nháy mắt với các nữ nhi: "Mau trở về nghỉ ngơi."



Bởi vì Minh Tư và mấy người Minh Phỉ không cùng đường, mấy người gật đầu với nhau rồi tách ra. Minh Phỉ, Minh Bội, Minh Ngọc đi không bao xa, nháy mắt với nhau, đuổi nha hoàn ma ma đi, cùng nhau rón rén chạy trở về, núp ở sau một lùm dâm bụt lùn tịt nhìn lén ra bên ngoài.



Minh Phỉ cau mày nghĩ, viện của Thái Quang Nghi cách nơi này không xa, thầm nghĩ hẵn đã sớm nghe được tiếng ồn ào, nên đã sớm ra nhận tội trước á, tại sao lúc này còn chưa có đi ra? Chỉ có một khả năng duy nhất đó là, hắn không có trong phủ.



Minh Bội chọc nhẹ Minh Phỉ một cái, ý bảo nàng xem phía sau.



Chỉ thấy Minh Tư dẫn theo Nhân Thảo cũng trốn ở trong bóng râm bên kia nhìn lén, ngay sau đó, nha hoàn tâm phúc của Thái Quang Nghi - Thúy Nhi lén lén lút lút đi tới, lấm lét nhìn trái phải một cái, vội vã chạy về phía Mai Hoa Viện. Nhân Thảo vội vàng đuổi theo, kéo Thúy Nhi một cái, Thúy Nhi quay đầu lại, kích động đi tới kéo tay Minh Tư.



Hai người nói mấy câu, rất nhanh tách ra, tất cả đi về chỗ đã định. Không tới bao lâu, Thúy Nhi liền đến ngoại viện, quỳ trên mặt đất nói: "Tam công tử bởi vì không thi đậu, uống say, bất tỉnh nhân sự."



"Nghiệt chướng kia! Xem ta không đánh gãy chân của hắn." Thái Quốc Đống muốn đi tới viện của Thái Quang Nghi, Nhân Thảo liền vội vàng cuống quýt từ bên trong chạy đến: "Lão gia, phu nhân, Tứ Tiểu Thư đột nhiên ngất xỉu."



Trần thị vội vàng cho người đi mời đại phu, lại dìu Thái Quốc Đống, cùng nhau đi đến Mai Hoa Viện. Đợi đến chung quanh không có người, ba người Minh Phỉ mới từ sau bụi dâm bụt đứng lên. Minh Bội cười lạnh nói: "Xem xem chuyện thật đúng lúc, nội ứng ngoại hợp." Thấy Minh Phỉ và Minh Ngọc đều không tiếp lời, lại nói: "Tam tỷ tỷ, chúng ta không tới xem Tứ tỷ tỷ sao?"



Minh Phỉ nói: "Lúc này chúng ta đang ở trong phòng của mình, làm sao biết nàng ngất xỉu? Tất cả vẫn nên trở về phòng của mình đi."



Mặc dù Minh Tư lấy việc ngất xỉu để che giấu, chuyện Thái Quang Nghi cả đêm không trở về nhà vẫn bị Thái Quốc Đống biết được, hỏi hắn đi đâu, Thái Quang Nghi cứ khăng khăng là tâm tình không tốt đi uống rượu giải sầu, lại bị người chỉ ra là nói láo.



Thái Quốc Đống thất vọng tột cùng, hung hăng đánh hắn một trận, nhốt hắn vào trong viện, tuyên bố cho tới khi hắn thi lại đồng sinh lần nữa, không cho phép ra khỏi cửa viện. Lại lấy ba mối hôn sự Trần thị chọn lúc trước ra, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng nghe Trần thị đề nghị, nói nữ nhi Thương gia có thể trị gia, chọn một nữ nhi được nâng niu của một nhà phú hộ. Cửa nhà cái gì cũng không cần để ý. Thực sự có thể trông cậy vào ngộ nhỡ công danh của Thái Quang Nghi vô vọng, đồ cưới của nhi tức nhiều có thể để cho Thái Quang Nghi vượt qua cuộc sống giàu có vô ưu.



Mới quyết định xong, Viên Nhị phu nhân tìm tới cửa, vội vã thương lượng với Trần thị chuyện định Minh Phỉ cho Viên Tư Phác. Trần thị thật không dễ khước từ lần nữa, lo lắng không dứt.



Cùng lúc đó, Minh Tư bằng tốc độ kinh người thật nhanh tiều tụy xuống. Trần thị gọi đám người Châu Thoa tới hỏi lại hỏi, sau khi mơ hồ đoán được nguyên nhân, sinh ra một độc kế một hòn đá hạ hai con chim.