Hỉ Doanh Môn

Chương 106 : Khuyên bảo

Ngày đăng: 15:10 18/04/20


Editor: Trịnh Phương.



Theo phong tục của Thủy thành, sinh nhật của nam tử làm chín không làm mười. Ngày mùng mười tháng Mười một đó, chính là sinh thần sáu mươi chin tuổi của Viên Hàn Lâm, phàm là người có địa vị ở Thủy thành đều rối rít chạy tới chúc thọ Viên Hàn Lâm trước. Thái phủ, Cung phủ, Chu phủ, Trần phủ vẫn luôn có quan hệ thân thiết với Viên phủ, dĩ nhiên đã tới gửi lời chúc cùng quà tặng từ lâu.



Khách nam đều được Viên Nhị lão gia đưa vào trong chính sảnh, khách nữ được Viên Nhị phu nhân đưa vào sân sau nhà chính của Viên lão phu nhân. Các vị phu nhân ngồi ôn chuyện với nhau, còn Minh Phỉ cùng một đám tiểu nữ tử ngồi bên lò sưởi, thưởng thức hoa mai, nói chuyện vui đùa.



Bình thường Minh Phỉ hay ở yên một chỗ, ngồi trong thời gian dài cũng có chút mệt mỏi, thấy Minh Tư đang ngồi ngốc ở một chỗ liền lập tức dựa vào người nàng, nói: "Ngươi tới đánh một lát, ta nghỉ ngơi một chút."



Cung Tịnh Kỳ cười nói: "Không phải là người sợ thua chứa? Ngươi gọi Minh Tư thay ngươi cũng được, nhưng thua tiền không thể quỵt nợ, cũng tính ngươi."



Minh Phỉ đỡ đầu vai Minh Tư, cười nói: "Được, thua thì tính cho ta, thắng sẽ là của ngươi."



Minh Tư không yên lòng mà hé miệng cười cười, ngồi vào chỗ của Minh Phỉ. Minh Phỉ vừa ngồi xuống không lâu, Viên Mai Nhi liền từ bên ngoài đi vào kéo nàng: "Đi, lão phu nhân muốn ta tới vườn nhà lấy hoa mai vàng. Mẫu thân ta cũng thế, nói nhất định phải chính tay ta đi chiết cành hoa cho nàng. Chỉ có ngươi nhàn rỗi, ngươi đi theo ta."



Minh Phỉ khéo léo hiểu ý, lập tức khoác áo choàng đi ra ngoài theo nàng.



Viên Mai Nhi nói: "Minh Phỉ, ta muốn ngươi đi cắt hoa mai với ta, vốn là vì trong lòng ta có lời muốn nói với ngươi."



Minh Phỉ cười một tiếng: "Ngươi cũng có tâm sự nữa à?"



Viên Mai Nhi giảo hoạt híp mắt nhìn Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: "Gần đây có người tới nhà cầu hôn ta."



Minh Phỉ ranh mãnh cười: "Vậy chúc mừng tỷ tỷ nha."



Viên Mai Nhi nhéo nàng một cái: "Nha đầu chết tiệt kia, còn dám mắng ta! Nói thật đi, ngươi thì sao? Có người đến nhà cầu hôn ngươi hay không?"
Cung Tịnh Kỳ nói: "Nhờ có Ngọc Trâm vào chơi thay, nếu không nàng vừa đi, chúng ta liền không thể chơi nữa rồi."



Ai ngờ Minh Tư đi chuyến này, tới tận khi khai tiệc cũng không thấy. Bởi vì nàng chỉ có một mình, Minh Phỉ có chút lo lắng, liền nhờ Triệu Tuyết Di cho người tìm trong vườn, đến khi khai tiệc cũng không thấy người đến, mấy nữ hài tử cũng bị dọa sợ, nhanh đi báo cho Trần thị cùng Viên Nhị phu nhân biết.



Nhưng bởi vì thời gian không chờ ai, mọi người vào chỗ ngồi trước. Minh Phỉ ngồi xuống mới phát hiện chủ vị vẫn vắng, Viên lão phu nhân, Viên Nhị phu nhân, Trần thị, Cung Nhị phu nhân, Viên Mai Nhi đều không có ở đây. Minh Phỉ có chút kinh nghi bất định, gọi Ngọc Trâm tới hỏi kỹ, Ngọc Trâm hạ mí mắt, tái mặt: "Tứ tiểu thư chỉ nói nàng đi một chút sẽ trở lại, nô tỳ nói muốn đi theo, bị mắng một trận." Di(3end&anl(3qu*yd)on



Không lâu sau, Viên Mai Nhi tới, cười nói: "Không phải lo lắng, đã tìm được, nguyên là thân thể Minh Tư quá yếu, ngồi nghỉ trong đình lấy hơi, không cẩn thận ngủ thiếp đi, không nghe thấy tiếng mọi người gọi nàng. Chỉ là, nàng bị cảm lạnh, nãi nãi ta cho người chuẩn bị phòng cho nàng, nấu canh gừng, để nàng đổ mồ hôi, chúng ta không cần lo lắng cho nàng nữa."



Cách nói này hợp tình hợp lý, tất cả mọi người đều không thèm để ý tới nữa. Minh Bội cười nói: "Đúng vậy, Tứ tỷ tỷ của ta chính là một người thương xuân bi thu (*), không chừng nhìn thấy cây cối hoang tàn, hoa mai vàng nở, liền ngồi ngây người ở đó, cũng quên thân thể của mình không tốt, gây phiền toái cho mọi người."



(*) Thương xuân bi thu: Chỉ những người có tâm hồn nhạy cảm, cảm xúc phong phú, thường tức cảnh sinh tình.



Ngọc Trâm có chút không được tự nhiên nói: "Viên tiểu thư, xin hỏi Tứ tiểu thư nhà ta ở đâu? Làm phiền ngài cho người dẫn nô tỳ đi hầu hạ nàng."



Viên Mai Nhi tiện tay kêu tiểu nha hoàn tới: "Ngươi dẫn Ngọc Trâm tới phòng lão phu nhân, nói là muốn tìm Tứ tiểu thư Thái gia."



Minh Phỉ trầm ngâm nói: "Nếu không, ta vẫn nên đi thăm nàng một chút."



Viên Mai Nhi xem thường: "Không cần chứ? Ngươi xem, mẫu thân ngươi cùng nãi nãi ta đều đã tới, chắc là không cần gấp gáp."



Quả nhiên đám người Viên lão phu nhân cười đi vào, ngồi xuống, Viên lão phu nhân nói mấy câu, liền tránh ở một bên.



Minh Phỉ nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Viên lão phu nhân không có biểu hiện gì, ba người Trần thị cùng Cung Nhị phu nhân, Viên Nhị phu nhân đều cười đến vô cùng miễn cưỡng.