Hỉ Doanh Môn
Chương 107 : Suy sụp
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Edit: Thu Lệ
Nhìn tình hình trên chiếu, Minh Phỉ trực giác có cái gì đó không đúng, không tự kìm hãm được liền cẩn thận suy nghĩ những lời Viên Mai Nhi đã nói lúc nãy một lần nữa, lập tức phát hiện chỗ sơ hở. Viên Mai Nhi nói Minh Tư ngồi trong đình ngủ thiếp đi, cho nên không nghe có người gọi nàng, nhưng bên người nàng rõ ràng còn có một Nhân Thảo đi theo. Nàng ngủ thiếp đi, chẳng lẽ Nhân Thảo cũng ngủ thiếp theo? Hiển nhiên không thể nào, đã như vậy, tại sao Nhân Thảo nghe có người tìm nhưng không lên tiếng trả lời? Trong lúc này xảy ra chuyện gì?
Hiện tại, Minh Phỉ chỉ hy vọng Minh Tư không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, hại người lại hại mình. Mấy lần nàng nhín lén Trần thị, chỉ thấy có nụ cười của Trần thị là không tốt lắm, còn mặc kệ là gắp thức ăn mời rượu, tay đều vững vàng, ngay cả trâm cài trên lưu tô cũng rung lắc, nên nói chuyện cười thì nói, nên phạt rượu thì phạt rượu, biểu hiện thật sự rất ổn thỏa, chính là đôi tròng mắt cũng rạng rỡ phát sáng. Vì vậy lại bỏ qua mấy phần hiểu lầm trong lòng này đi hơn phân nửa.
Sau khi bữa tiệc giải tán, ngoài dự đoán của mọi người là chuyện vẫn xảy ra. Viên gia cố ý đánh xe đưa Minh Tư về nhà, trên xe ngựa rèm che cực kỳ chặt chẽ, ngay cả các tiểu thư muốn đi thăm Minh Phỉ, cũng bị Dư ma ma coi chừng xe ngựa lấy lý do sợ Minh Tư bị gió thổi lạnh, cảm cúm rồi lây cho các tiểu thư mà từ chối.
Lúc đi, trên xe ngựa có bốn tỷ muội mà lúc về chỉ còn ba. Minh Bội hả hê nói: "Tứ tỷ tỷ thật là không biết tự lượng sức mình, rõ ràng thân thể không tốt còn cố tình thích tham gia náo nhiệt, ngồi sưởi ấm trong noãn các nàng không chịu, lại cứ thích đi hóng gió lạnh cho chảy nước mắt. Xem ra mẫu thân cũng không dám đưa tỷ ấy ra cửa nữa ha? Nói không chừng Viên gia cũng cảm thấy xúi quẩy."
Minh Phỉ khẽ trách mắng: "Lời này của muội để cho người ngoài nghe được, người ta sẽ nhìn tỷ muội nhà chúng ta thế nào?"
Minh Bội bĩu môi nói: "Muội cũng chỉ là nói thật thôi! Cả ngày nhìn tỷ chằm chằm, chỉ sợ tỷ ăn mặc đẹp hơn tỷ ấy, mỗi lần Viên Mai Nhi bảo tỷ đi ra ngoài, dáng vẻ lại lã chã chực khóc, giống như người nào bạc đãi tỷ ấy vậy, chẳng lẽ các tỷ không phát hiện ra?"
Thấy Minh Phỉ và Minh Ngọc không nói lời nào, nàng lại nói: "Được rồi, được rồi, các người không tin ta. Ta dứt khoát nói cho các người biết, tỷ ấy nhiều lần hỏi ta sau lưng các người, có phải Viên Mai Nhi kéo các ngươi đi rồi nói xấu chúng ta sau lưng không, hoặc là cho các người d/đ;l;q"d vật gì tốt, lại khuyến khích ta cùng tỷ ấy đi theo các người, ta đều mặc kệ không hỏi tới nàng. Ta nói với tỷ ấy, Tam tỷ tỷ được vật gì tốt, từ trước tới nay vẫn luôn chia sẻ với chúng ta, tỷ ấy lại cố tình không tin."
Minh Phỉ nói: "Ta không biết muội ấy có nhiều suy nghĩ như vậy." Minh Bội cũng chưa chắc đã tin nàng và Minh Ngọc không nói xấu nàng ta sau lưng, cũng chưa chắc cho là nàng thật sự lấy vật tốt gì đó ra chia sẻ, chỉ có điều những gì Minh Tư mà Minh Bội làm theo nàng ta đếu muốn phản đối.
"Biết thì đã sao? Chẳng lẽ tỷ nói với tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ tin à? Chỉ sợ ngược lại tỷ ấy sẽ cho rằng tỷ dối trá." Minh Bội đột nhiên cười một tiếng, nghe vào ban đêm lạnh lùng trong trẻo tới cực kỳ mỉa mai.
Đã thật lâu rồi Minh Bội chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với Minh Phỉ.
Dư ma ma cười nói: "Trà thì không cần, hiếm khi Tam Tiểu Thư rãnh rỗi, nô tỳ cùng nói vài lời với Tam Tiểu Thư."
Kim Trâm vội vàng dẫn mọi người lui ra ngoài.
Dư ma ma nói: "Tam Tiểu Thư, nếu như nô tỳ không nhớ lầm, người từ Ngô gia thôn trở lại đã xem gần 4 năm rồi chứ?"
Rất không giống như lời dạo đầu, Minh Phỉ mỉm cười nói: "Đúng vậy, những năm này nhờ có mẫu thân và ma ma chăm sóc ta bằng mọi giá."
Dư ma ma cười cười: "Phu nhân thường nói, Tam Tiểu Thư là cẩm khẩu Tú Tâm(*), chuyện gì trong lòng đều rất hiểu. Những năm qua, phu nhân đã vì gia đình này mà không dễ dàng đến cỡ nào, chắc người cũng thấy trong mắt." bà ta dừng một chút, "Phu nhân vẫn luôn cảm khái nói, nhờ có Đại công tử và Tam Tiểu Thư, Lục Tiểu Thư thật lòng coi nàng như mẫu thân, nên nàng mới làm nên sự việc."
(*): Mô tả ý đẹp, hoa mỹ
Minh Phỉ lẳng lặng nhìn Dư ma ma: "Mẫu thân đã tái sinh cuộc sống của ta, ta suốt đời khó quên."
Nàng vốn tưởng rằng Dư ma ma sẽ nói chút gì đó, ai biết Dư ma ma cười híp mắt đứng dậy, dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện: "Tam Tiểu Thư nhớ phu nhân đối với ngài tốt và thật lòng chân ý là đủ rồi."
Sau khi Dư ma ma đi, Kim Trâm nói cho Minh Phỉ: "Vị phu nhân kia là tẩu tẩu nhà mẹ đẻ Cung Nhị phu nhân, họ Thiệu, cũng coi là gia đình tướng đối giàu có ở Thủy thành phủ, đặc biệt bán vải. Bình thường, Thiệu Lão gia cùng các lão gia ngược lại có chút lui tới, nhưng các phu nhân không lui tới với các nữ quyến nhà nàng, cho nên đều không nhận ra."
Minh Phỉ cũng không phải chống cằm nghĩ thật lâu, nhìn từ các loại dấu vết, Minh Tư nhất định xảy ra chuyện lớn. Nàng có thể khẳng định một chút, trong chuyện này Trần thị tuyệt đối tức giận có chủ đạo, Dư ma ma đi chuyến này, chuyên vì khoe công mà đến, nhắc nhở nàng Trần thị đã giúp nàng một đại ân. Mà quá trình cụ thể, Trần thị vĩnh viễn sẽ không nói cho nàng. Ai lại ngu ngốc nói chuyện mình bố trí bẫy rập cho người khác biết chứ?