Hỉ Doanh Môn

Chương 108 : Báo cáo công tác

Ngày đăng: 15:10 18/04/20


Edit: beyours07



Ngày hai mươi mốt, rốt cuộc Trần thị chấp thuận đám người Minh Phỉ đi thăm Minh Tư. Thời tiết này thật không tốt, không trung hiện lên tầng mây màu xám nhạt vừa dầy vừa nặng, thỉnh thoảng có thật bông tuyết nhỏ tung bay rơi xuống. Rơi xuống đất rồi nhanh chóng hóa thành nước, làm cho người ta cảm giác thêm mấy phần cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt.



Minh Tư lẳng lặng ngồi ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người không nhúc nhích. Liễu ma ma Trần thị mới cho nàng cười nói: "Tứ Tiểu Thư, các vị tiểu thư tới thăm ngài."



Minh Tư không để ý tới cũng không động, chỉ ngơ ngác nhìn hồng mai nở rộ ngoài cửa sổ.



Liễu ma ma lúng túng nói: "Tinh thần Tứ Tiểu Thư không ổn, hơn phân nửa thời gian là ngủ, nếu không các vị tiểu thư đổi cái thời điểm đến thăm nàng?"



Minh Phỉ gật đầu một cái: "Vậy thì tốt, làm phiền Liễu ma ma phí tâm chăm sóc nàng. Chúng ta đi trước."



"Ngươi đứng lại! Thái Minh Phỉ!" Minh Tư đột ngột kêu một tiếng, âm thanh thô tháo cực kỳ, cũng không biết bao lâu không có mở miệng nói rồi.



Minh Bội ý vị sâu xa nói nhìn Minh Phỉ một cái, cười nói: "Nếu Tứ tỷ tỷ có lời gì cùng Tam tỷ tỷ nói, vậy chúng ta đi trước."



Minh Ngọc nói: "Tam tỷ tỷ, muội chờ tỷ."



"Muội đi trước đi." Minh Phỉ mấy mấy bước tới chỗ ghế bên cạnh Minh Bội ngồi xuống, ý bảo Liễu ma ma bưng trà, quay đầu lại nhìn Minh Tư: "Muội muốn nói gì?"



Minh Tư quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm: "Thái Minh Phỉ, ngươi không được chết tử tế!"



Liễu ma ma nghe lời này, bị sợ đến mức vội vàng thối lui ra khỏi cửa, đứng ở cửa lắng tai nghe.



"Ồ." Mặt Minh Phỉ không chút thay đổi, "Ta thế nào đắc tội muội rồi?"



Trong mắt Minh Tư như muốn toát ra tia lửa, ghen ghét  nhìn nàng chằm chằm: "Ta thành cái bộ dáng này, người vui mừng nhất chính là ngươi đi?"



"Ta không thấy sao."



"Ngươi không sao?" Minh Tư có chút kinh ngạc, ngay sau đó âm độc cười rồi, "Ta làm hư chuyện tốt của ngươi, ngươi vẫn không có gì quan trọng? Viên gia bây giờ còn chưa có tới cầu hôn chứ? Ta tạm thời nói cho ngươi biết, ta cùng cha nói rồi, ta có hôm nay đều nhờ Viên gia ban tặng, nếu như ông đồng ý lời cầu hôn của Viên gia, ta sẽ chết."



Minh Phỉ cau mày: "Đây là một lý do không tệ, ta đang suy nghĩ nếu là Viên gia muốn tới cầu hôn, vậy phải làm thế nào mới tốt đâu, có những lời này của Tứ muội muội, ta yên tâm."



"Ngươi......" Minh Tư luống cuống nhảy lên, ngay sau đó vừa cười, âm thanh trở nên rất nhẹ, "Còn có...... Viên Tư Phác đối với ta cũng rất dịu dàng, hắn đối với mỗi nữ hài tử đều dịu dàng giống nhau, không chỉ là đối với một mình ngươi, đừng tưởng rằng hắn tặng cho ngươi vài bức tranh chính là coi trọng ngươi."



"Chỉ là hắn không chịu cùng muội nán lại một khắc, nếu không muội cũng sẽ không đính hôn trước ta." Minh Phỉ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Minh Tư, cười cười rồi đi ra ngoài, "Ta nghe nói hôm đó muội ngất đi, là bởi vì bị Thiệu ngũ dọa sợ? Muội ấy à, thân thể kém như vậy, lá gan nhỏ như vậy, còn dám một thân một mình nhà đi dạo trong sân nhà người khác, bảo ta làm sao nói muội cho phải đây. Về sau đi Thiệu gia, nhất định phải mình yêu quý chính mình mới đúng."
Trần thị nhìn bộ dáng đứa bé kia cũng cảm thấy đáng thương, không nhịn được lấy khăn lau lau nước mắt: "Hài tử ngoan, người chết không thể sống lại, con bớt đau buồn, con phải sống tốt, mẹ con ở dưới suối vàng có biết, cũng vui mừng hơn."



Thôi đại tiểu thư không nói gì.



Một cô gái xinh đẹp ước chừng 23-24 tuổi cầm khăn lau nước mắt đi tới, đẩy Thôi đại tiểu thư một cái, nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, ngài đãi khách như vậy là không được."



Thôi đại tiểu thư quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng một cái, thấy thế nàng vội vàng rút tay về.



Lông mày Trần thị liền nhăn nhăn.



Cô gái xinh đẹp này thấy Thôi đại tiểu thư không để ý tới nàng, làm bộ lau nước mắt hành lễ với Trần thị: "Thái Phu Nhân, Thái Tiểu Thư, lão gia nhà ta phân phó nhất định phải chiêu đãi mọi người cho tốt, xin mời sang bên này uống trà."



Trần thị thấy bộ dạng nàng nói chuyện không giống vú già, nói quản sự không giống quản sự, thê không thê thiếp không thiếp, liền nhìn vú già trung niên kia: "Xin hỏi vị này xưng hô như thế nào?"



Vú già trung niên kia mang theo mấy phần khinh thường: "Đây là Lương di nương trong phủ chúng ta."



Trần thị"A" một tiếng, nói: "Thì ra là Lương di nương." Cũng không có đoạn sau, ngược lại hỏi ba tỷ muội Minh Phỉ: "Không phải các con muốn nói với Cát Cát mấy câu sao? Vì sao lại tới rồi cũng không lên tiếng? Thuyền của chúng ta còn chưa tới nửa canh giờ nữa là phải đi rồi."



Minh Ngọc nghe vậy, nhanh chóng đi tới dịu dàng nhẹ giọng nói chuyện cùng Thôi đại tiểu thư.



Vú già trung niên kia thấy Trần thị dường như khinh thường không hỏi Lương di nương này, lập tức mời Trần thị ngồi xuống, Trần thị cũng không ngồi, cười nói với Lương di nương này: "Lương di nương, thật  xin lỗi, thuyền của chúng ta đợi lát nữa sắp chạy, làm phiền di nương nói một tiếng cùng Thôi đại nhân, sẽ không quấy rầy rồi." Nàng là có chánh thất phu nhân có cáo mệnh, dĩ nhiên là khinh thường giao thiệp với một người thiếp thất, như thế đã là rất cho mặt mũi.



Cho dù như thế, trên mặt Lương di nương còn là thoáng qua một tia không vui, gượng cười tìm cớ tránh đi.



Không biết Minh Ngọc nói cái gì cùng Thôi đại tiểu thư, Thôi đại tiểu thư nhào vào bồ đoàn khóc lên. Trần thị dọa chết, khiển trách Minh Ngọc: "Con nói cái gì..., con nói cái gì rồi hả?"



Vú già trung niên kia kéo Trần thị lại, gạt lệ nói: "Phu nhân chớ trách, tiểu thư chúng ta cuối cùng cũng khóc thành tiếng, lúc trước nhưng dọa sợ nô tỳ."



Trần thị thở phào nhẹ nhõm, cùng đám người Minh Phỉ cùng nhau khuyên nhủ Thôi đại tỷ khuyên, lại nói mấy câu an ủi rồi mới cáo từ. Thôi Mẫn vẫn lễ số chu toàn tiễn di, lại nói rất nhiều lời cảm tạ.



Minh Phỉ nghe được Trần thị tức giận bất bình nói với Dư ma ma: "Bệnh hiểm nghèo? Hừ, nam nhân không có một người tốt, nghe nói Thôi phu nhân là rong huyết khi sinh, một xác hai mạng. Chỉ đáng thương đứa bé."



——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ——————



Thái Đại Ca muốn thành thân rồi, Minh Phỉ muốn vào kinh, hạnh phúc nhất là Minh Ngọc, ngay cả lòng thương hại phát tác cũng đều có người thành toàn.