Hỉ Doanh Môn
Chương 109 : Thăm dò (một)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Editor: Thư
"Ngày thứ năm, thuyền của Thái gia đến Ninh Nghi, bỏ thuyền đổi xe, dọc theo phía đông quan đạo mà đi, đi xe suốt ba ngày, rốt cục cũng nhìn thấy được tường thành cao lớn mà lạnh lùng của kinh thành. Ánh mặt trời cuối mùa xuân ôn hòa cũng không thể khiến tòa thành kinh lịch trăm năm mưa gió này tăng thêm một phần ấm áp cùng nhu hòa, ngược lại càng làm cho người ta nhìn thấy liền có thêm vài phần chói mắt.
Chợt nghe được tiếng vó ngựa vang lên, "Đại công tử đến tiếp lão gia phu nhân tới!" Tôi tớ phía trước vui mừng hô lên một tiếng, xe ngựa dừng lại, Minh Ngọc kéo màn xe một cái, ló đầu ra bên ngoài tìm kiếm, chỉ thấy Thái Quang Đình toàn thân mặc trường bào màu xanh ngọc hoa văn chìm đứng bên ngoài xe ngựa nói chuyện với Thái Quốc Đống cùng Trần thị, sắc mặt tươi cười nói chuyện.
Minh Ngọc lớn tiếng quát lên: "Ca ca! Bọn muội ở trong này!"
Thái Quang Đình hồi đầu, khóe mắt đuôi mày đều chứa ý mừng, đi nhanh tới chỗ xe ngựa của tỷ muội ba người. Lập tức bắt gặp ba nụ cười sung sướng tươi như hoa của ba muội muội, Thái Quang Đình ngẩn người, cười nói: "Tất cả đều trở thành đại cô nương rồi."
Minh Phỉ nghịch ngợm cười nói: "Ca ca biến thành đại nam nhân rồi." Ba năm không thấy, Thái Quang Đình đã thành nam tử hán.
"Ta thì sao? Ta thì sao?" Cùng với giọng nam nhu hòa dễ nghe, một phiến quạt Sơn Thủy đột ngột xuất hiện ở ngoài cửa xe, ở sau cây quạt hé ra một gương mặt tuấn tú cười tươi như hoa.
Cung Viễn Hòa mặc trường bào sắc Thu Hương tay áo cổ tròn dài, bên hông thắt đai lưng gấm đen, dáng vẻ ôn hòa như nước, mặt giống như hoa đào, hai hàm răng trắng chỉnh tề lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.
Đúng vậy, là ánh sáng lạnh lẽo, Minh Phỉ xác nhận từ mà chính mình hình dung không hề sai. Hắn đang cười, cười đến cực kỳ vui vẻ, cực kỳ sáng lạn, trên thực tế răng nanh của hắn đích xác khiến cô có cảm giác rằng, chỉ cần nó bị cắn trúng thì ít nhất cũng sẽ mất đi một miếng thịt, lại càng có khả năng chạy không thoát được nó. Trang phục vẫn cực kỳ ngăn nắp, chỉ là không lấp lánh ánh vàng giống như trước nữa, có lẽ là bị người ta xem như dê béo mà làm thịt nên sợ rồi thì phải đi? Nói đến chiều cao, trước kia hắn đã đủ cao, hiện giờ rất cao, còn cao hơn cả Thái Quang Đình, chỉ là không lại gầy như thế nữa, hắn cũng đã trả qua những năm như ca ca.
Minh Phỉ cười nói: "Cung đại ca, huynh khỏe." Ánh mắt của nàng nhìn phía sau Thái Quang Đình cùng Cung Viễn Hòa mà tìm kiếm, không có thấy Lý Bích, chỉ nhìn thấy vài ba tên Tiểu Tư.
"Muội cũng khỏe ha." Cung Viễn Hòa tiêu sái thu hồi phiến quạt: "Truy Phong của ta sao rồi? Vừa rồi ta tìm khắp nơi cũng không thấy, chẳng lẽ muội đem nó đi đổi bạc rồi hả?"
"Không có! Cung đại ca ca huynh yên tâm, Tam tỷ tỷ ta rất yêu quý Truy Phong, nàng phó thác nó cho Tam Di Nương chiếu cố, Tam Di Nương làm việc cẩn thận nhất đấy, nhất định có thể chiếu cố hảo." Người nói chuyện đích thị là Minh Bội, ánh mắt tiểu cô nương nhìn về phía Cung Viễn Hòa tỏa sáng lấp lánh giống như một chọi một trăm vạn bóng đèn.
"Quang Nghi gặp mặt đại ca, Cung đại ca." Thái Quang Nghi thành thành thật thật hành lễ vấn an với Thái Quang Đình cùng Cung Viễn Hòa.
Trong dĩ vãng, cho dù Thái Quang Đình thấy Thái Quang Nghi mà không nhíu nhăn mặt cũng tuyệt đối không có chút hoà nhã, hiện giờ lại cười còn xán lạn hơn cả hoa, nhiệt tình nắm đầu vai hắn: "Tam đệ, chuyện của đệ ca ca đã nghe nói, đệ yên tâm, ca ca nhất định tìm tiên sinh tốt cho đệ."
Thái Quang Nghi miễn cưỡng cười cười: "Tiểu đệ khiến ca ca mất mặt rồi."
Minh Phỉ thấy hắn đáp ứng, tâm tình cũng tốt hơn nhiều: "Ca ca, huynh đã gặp tẩu tử tương lai của ta chưa? Là dạng người gì thế?"
Mặt Thái Quang Đình đột nhiên đỏ, đứng lên nói: "Nàng sinh trưởng tại nơi khuê các, làm sao ta có thể nhìn thấy nàng?"
Minh Phỉ túm chặt tay áo hắn không rời: "Thật sự? Muội nghe nói trong kinh thành cũng có ngày nghỉ mà. Mà nhóm khuê tú kinh thành lại càng biết cách chơi đùa, lá gan cùng lớn hơn nữa."
Thái Quang Đình cắn răng trừng mắt nàng: "Muội nghe ai nói hả? Nói lung tung!" Nôn nóng sốt ruột chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đâm sầm vào Hoa ma ma.
Đám người Kim Trâm cười nói: "Đại công tử đây là thẹn thùng đấy. Tam Tiểu Thư thật là, chưa thấy muội muội nhà nào lại trêu đùa ca ca như thế cả."
Hoa ma ma là từng trải cũng không khỏi thay Kiều Đào ngầm thở dài một tiếng. Mấy năm nay Kiều Đào không nghe Minh Phỉ khuyên vẫn thủ, đã sắp qua 20, xem Thái Quang Đình thế này, rõ ràng là không hề để Kiều Đào cùng Kim Quế trong lòng mà, thiếu phu nhân vừa vào cửa, chỗ nào lại dung được này hai nha đầu này? Còn không bằng sớm tính toán là tốt hơn.
Minh Phỉ thấy biểu tình của Hoa ma ma liền đoán được bà lại suy nghĩ thay Kiều Đào, nhân tiện nói: "Mấy ngày nay chính nàng sẽ tự nghĩ thông suốt, đến lúc đó ta sẽ cầu tình với mẫu thân, tìm một nhà tốt cho nàng." Lại đột phát ý tưởng, "Ma ma, không bằng để cho Kiều Đào nhận người làm can nương đi?"
Hoa ma ma bị hù nhảy dựng, lập tức cười rộ lên: "Không biết Kiều Đào có nguyện ý hay không. Còn có phu nhân..." Thái Quang Đình cũng đã đáp ứng giúp bà dưỡng lão, nhưng nếu có nhiều thêm một nữ tử thành thục tài giỏi như Kiều Đào, tất nhiên là tốt hơn không biết bao nhiêu lần việc ôm một đống bạc lạnh băng.
Minh Phỉ cười nói: "Chờ chúng ta trở về ta liền hỏi nàng, nơi đó của mẫu thân để ta đi nói." Kiều Đào không cha không mẹ, nghĩ đến hẳn là nguyện ý. Nếu Kiều Đào có thể bỏ được ý đó, nguyện ý chọn người khác, tương lai nàng liền mang cả Hoa ma ma và Kiều Đào đi, phụ tá đắc lực, cực kỳ không sai.
Chợt nghe Kim Trâm cười nói: "Có thể được tiểu thư cùng ma ma thương nghĩ, Kiều Đào thật là có phúc khí." Tuy mặt mang ý cười, ngữ điệu lại mang theo chua xót.
Châu Thoa đã thành thân, Ngân Bình cùng Ngọc Bàn rất nhanh cũng phải thả ra để thành thân, chỉ còn lại có Kim Trâm là nửa vời, vừa vặn Minh Phỉ vẫn còn không thể hoàn toàn làm chủ cho nàng. Muốn nói chuyện Kim Trâm bị biếm thật đúng là không thoát được can hệ với mình, Minh Phỉ cười nói: "Ngươi yên tâm, trong lòng ta cũng nhớ tới ngươi, chỉ cần thời điểm thích hợp, ta đương nhiên sẽ thay ngươi cầu tình với phu nhân."
Thái Quang Đình quả nhiên thuyết phục được Thái Quốc Đống, vì thế lúc Thái Quốc Đống xuất môn bái phỏng đám người Chung Thái Phó, Trần thị thúc phụ, muội phu, liền đem theo cả Thái Quang Đình, Cung Viễn Hòa, Lý Bích cùng đi, mạnh mẽ dẫn tiến cho người khác. Tuy nhiên ba người vẫn chỉ là thứ cát sĩ nho nhỏ, ai có thể cũng nói không rõ tương lai sẽ có được bao nhiêu tiền đồ, những người cũng đặc biệt coi trong ba người Thái Quang Đình. Lại thêm một nguyên nhân Thái Quang Đình cùng Cung Viễn Hòa cố ý, thanh danh của Lý Bích rất nhanh mà lên cao, thành nổi danh thanh niên tài tuấn.
Cùng lúc đó, Trần thị cũng tiếp nhận ba tỷ muội Minh Phỉ, đồng thời chuẩn bị mọi sự vụ cho Thái Quang Đình thành thân như mong muốn, một lần lại một lần đích xác chỉnh lại chỗ có sai sót, lại đi tìm muội muội dòng chính của nàng cùng hỉ bà nổi danh cẩn thận hỏi thăm phong tục lễ tiết trong kinh thành, sau khi chuẩn bị không sai lắm mới mang theo lễ vật lớn đến Giang gia thương lượng chi tiết lớn nhỏ trong hôn sự. Nàng nói năng phong nhã, cử chỉ thích đáng, thái độ khiêm hòa hữu lễ, chiếm được sự khen ngợi của người từ trên xuống dưới ở Giang gia, đều đã cảm thấy được chuyện thành hôn này không kết sai đâu.
Thái Quang Đình biết được, ngoài việc chân chính có chút tôn kính Trần thị ở bên trong, đối Thái Quang Hoa đặc biệt để tâm, còn tuổi nhỏ vậy mà đã bị ôm vào trong ngực dạy niệm thi cùng cầm bút, không được vài ngày liền học xong viết chữ khiến Trần thị cùng Thái Quốc Đống cười không khép miệng.
Tháng tư đến, kì thi thứ cát sĩ quyết định chức vụ của ba người rốt cục đã đến.