Hỉ Doanh Môn
Chương 115 : Ghét bỏ
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Editor: Trịnh Phương.
Thanh Hư thấy Minh Phỉ trầm mặc không nói, đột nhiên sinh ra một hồi phiền não: "Ta không muốn làm đạo sĩ.”
"Không làm đạo sĩ?"
Đầu tiên, Minh Phỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Mỗi lá thư của hắn đều nói mình thăng quan, bộ dáng vô cùng vui vẻ, đắc ý, nàng còn tưởng rằng hắn mưu cầu danh lợi.
Chỉ là, khi thấy chân mày cùng đôi môi mím chặt lại của Thanh Hư, nàng lại tin tưởng lời hắn nói là sự thật, liền hỏi hắn: "Vậy ngươi đã nói với lão đạo trưởng chưa?"
Thanh Hư liền ỉu xìu: "Ta không dám nói với hắn."
Tiến vào con đường tu đạo không phải điều hắn mong muốn, chỉ là hắn là cô nhi được Tống đạo sĩ nhặt được, tự nhiên liền trở thành tiểu đạo sĩ.
Minh Phỉ biết tình cảm giữa hắn và Tống đạo sĩ không giống bình thường, thở dài nói: "Vậy ngươi nghĩ kỹ xem tương lai muốn làm gì rồi sao? Bây giờ ngươi làm quan tu đạo, có thể dễ dàng thoát thân sao?"
Khóe miệng của Thanh Hư nhanh chóng nở nụ cười: "Ta muốn làm ăn, làm đại phú thương [*] số một số hai thiên hạ!"
[*] Đại phú thương: Người làm ăn buôn bán vô cùng giàu có.
Minh Phỉ còn nhớ rõ, nguyện vọng lớn nhất của hắn khi còn bé chính là làm người có tiền nhất thiên hạ, liền cười: "Đã có suy nghĩ này, nên sớm đi thương lượng với Lão đạo trưởng một chút, tránh cho sau này ngài ấy tuổi tác cao liền không còn cơ hội. Ngươi có mơ ước riêng tư rất rõ ràng, không thành tâm với đạo giáo thì không nên gượng ép."
Ánh mắt Thanh Hư sáng trong, đang muốn mở miệng nói chuyện, một người lại nhanh như gió cuốn mà xông tới, vô cùng vui mừng mà nói: "Tam muội muội, ngươi vẫn còn ở đây chờ ta?"
Cung Viễn Hòa không nói gì, nắm tay Minh Phỉ lên, đưa hai chiếc giày kín đáo cho nàng: "Mau mang vào, miễn cưỡng mang đi, dù sao cũng tốt hơn việc đi bằng chân không.”
Nhờ vào ánh sang của ngọn đuốc, Minh Phỉ nhìn thấy hai chiếc giày này dính đầy bụi bẩn, vết lớn vết nhỏ không giống nhau, có thể thấy được là tình cờ tìm thấy từ trên quảng trường, cũng không biết chủ nhân là ai, không những có mùi hôi, mà còn rất bẩn...... Trong lòng Minh Phỉ ghét bỏ, nhưng vẫn cười nói: "Cám ơn Cung đại ca, cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhìn xem, sức khỏe của ta vẫn tốt như vậy."
Lập tức muốn đưa hai chiếc giày này cho Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa giơ hai chiếc giày này lên cao cho nàng nhìn: "Biết ngươi sợ dơ sợ thối, ta đã xem qua, cách làm rất tinh tế, không phải đồ thô sơ gì, hơn nữa cũng không thối, bên ngoài là bụi, không chừng cũng giống như đồ mà tiểu cô nương các ngươi hay mang, mau......"
Ý tốt khó từ chối, Minh Phỉ không thể làm gì khác hơn là chịu đựng mà đi vào.
Cung Viễn Hòa nó thêm một câu: "Nghe lời như vậy mới là bé ngoan."
Thanh Hư ho khan một tiếng: "Đi nhanh đi."
Yên lặng xoay người đi trước.
Tìm được xe ngựa của Thái gia, Thanh Hư lại hàn huyên mấy câu cùng Thái Quang Đình, Thái Quốc Đống mấy câu, sau đó cáo từ [tạm biệt] rời đi.
Mọi người rối rít vây quanh, lôi kéo Minh Phỉ hỏi han, Thái Quốc Đống không thể không tiến lên cảm tạ Cung Viễn Hòa một phen.
Minh Phỉ cùng Hàm Dung hỏi thăm lẫn nhau xong, đưa ánh mắt hướng tới Thái Quang Nghi đứng ở một bên không nói một lời, cười nói: "Tam ca, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Thái Quang Nghi lập tức nở một nụ cười thật thà: "Tốt, tốt, tốt."
Lại không phát ra âm thanh nào nữa.
Minh Phỉ chui vào xe ngựa của Trần thị, Thái Quang Hoa vừa bị dọa sợ, vừa nhìn thấy Minh Phỉ đi vào liền uất ức đưa hai tay ra muốn được nàng ôm.
Minh Phỉ ôm hắn dỗ dành, quan tâm hỏi Trần thị: "Mẫu thân có khỏe không? Xương cốt có bị thương hay không?"
Trần thị kéo váy cho nàng nhìn: "Tím bầm một tảng lớn, sưng lên, nhưng thật may là không thương tổn tới xương."
Cung Viễn Hòa không phục.
"Nàng chê ngươi quá đẹp."
"Đây cũng là lỗi? Bao nhiêu người muốn hình dáng này của ta còn không được đấy."
Cung Viễn Hòa nhỏ giọng thì thầm một câu: "Con mắt kiểu gì vậy! Cũng không thể bảo ta đi hủy dung chứ."
Nghỉ một lát, lại nói: "Vì cái này mà nàng không chịu suy nghĩ về chuyện thành thân với ta?"
Thái Quang Đình thấy đùa cợt hắn đã đủ, mới nói: "Bảo là muốn suy nghĩ một chút. Ngươi kiên nhẫn chờ đi."
Cung Viễn Hòa chống cằm nói: "Ngươi nói, ai ra mặt cầu hôn cho nhà ta thì cha ngươi mới có thể đồng ý?"
Thái Quang Đình liếc mắt: "Muội muội nhà ta còn chưa đồng ý đấy."
Cung Viễn Hòa nói: "Ta chuẩn bị trước, cha ngươi muốn nhanh chóng đi nhậm chức, nếu nàng đồng ý, ta liền mau chóng cho người vào cửa, nếu không chỉ sợ không còn kịp nữa."
Thái Quang Đình nói: "Cha ta nga, nếu như Chung thái phó nói điều gì là đúng, hắn nhất định sẽ không nói là sai. Nhưng ngươi mời được Chung thái phó sao?"
Cung Viễn Hòa cười nói: "Ta không mời nổi hắn, nhưng có người có lẽ có thể mời được hắn chứ?"
Hắn làm một động tác: "Có tiền có thể xui ma khiến quỷ nha." D^Đ_L¥Q£Đ
Lại nói, chân Trần thị bị thương kéo, ban đêm Thái Quang Hoa lại bắt đầu gào khóc, Đăng Châu xa xôi, Thái Quốc Đống lại đợi không được nữa rồi, không thể làm gì khác hơn là thương lượng cùng Trần thị: "Nếu không thì ta đi trước một bước, ngươi có thương tích trên người có, chuyện trong nhà vẫn là chưa hoàn toàn xử lý được, phải hoàn thành việc này thôi. Ngươi cùng bọn nhỏ trở lại Thuỷ thành phủ trước, chờ ta phái người tới đón các ngươi, chuyến này đi đi lại lại, Hoa nhi đã lớn hơn một chút, cũng có thể chịu đựng được một chút lắc lư."
Trần thị cũng không yên tâm về thân thể Thái Quang Hoa, cũng liền đồng ý: "Lão gia chuẩn bị lúc nào thì nhậm chức? Thiếp thân đã an bài xong, để Mộ Vân đi theo phục vụ ngài trước."
Khế ước bán thân của Mộ Vân đang ở trong tay nàng, cũng không sợ Mộ Vân chạy mất.
Thái Quốc Đống nói: "Ta xem hoàng lịch rồi, năm ngày sau chính là ngày hoàng đạo, thừa dịp mấy ngày nay đi từ giã với Thái Phó cùng nhà thúc phụ ngươi, nếu không thì sẽ không kịp."
Lại phân phó Trần thị: "Để mấy người nữ quyến các ngươi ở lại Thuỷ thành phủ, ta thật sự không yên tâm, mấy ngày nay ta đi hỏi thăm một chút trước, xem một chút xem có ai về Thủy thành phủ không, phó thác người ta đi cùng các ngươi." Die$nda®nl(equy^do9n
Mắt Trần thị sáng lên: "Hỏi Cung Viễn Hòa một chút."
Thái Quốc Đống lắc đầu: "Hắn cũng phải cần đi nhậm chức, chỉ sợ không thể đợi được các ngươi."
Trần thị nói: "Ngài hỏi một chút nha, nếu hắn gấp, chỉ sợ đã đi từ sớm, trì hoãn đến hiện tại, chỉ sợ là đang có chuyện phải làm."
Thái Quốc Đống cũng liền theo lời mà đi hỏi Cung Viễn Hòa. Cung Viễn Hòa nghe hắn nói năm ngày sau phải đi, gấp đến độ không biết phải làm thế nào mới phải, đầu tiên là đồng ý nhận nhiệm vụ đưa đám người Trần thị trở lại Thuỷ thành phủ, vừa vội vàng chạy đi thúc giục Thái Quang Đình nhanh đi hỏi Minh Phỉ đã nghĩ xong chưa.
Thái Quang Đình căn bản không để ý tới hắn, đưa tay ra: "Không phải là ngươi nói rằng đã viết thư cho cha ngươi sao? Đưa thư đây. Ta nói, ngươi cũng không phải người quyết định, hay là cứ nghe lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối đi."
Cung Trung Tố cách xa như vậy, sao lá thư kia có thể tới nhanh như vậy?
"Ngươi chờ đó cho ta!"
Cung Viễn Hòa hậm hực đập vào tay Thái Quang Đình một cái, xoay người rời đi.
Trần thị đang chỉ huy Dư ma ma cùng Mộ Vân dọn dẹp hành lí cho Thái Quốc Đống, chợt nghe Ngọc Bàn cầm một tấm thiệp màu đỏ vàng tới: "Người của Vương gia (nhà họ Vương) vừa đưa một tấm thiệp tới. Mời phu nhân và các vị tiểu thư đi làm khách."
Trần thị vừa nhớ lại xem mình quen biết người Vương gia lúc nào, vừa hỏi Ngọc Bàn: "Ai đưa thiệp?"