Hỉ Doanh Môn

Chương 116 : Làm khách

Ngày đăng: 15:10 18/04/20


Editor: Thư



Người đưa thiếp mời tới là một quản sự cực kỳ có thể diện, nói chuyện rất được, thái độ cực kỳ khiêm cung, nhân cực kỳ tinh ranh, thấy thái độ của Trần thị liền biết người ta không biết gia chủ nhà mình là ai, nhân tiện nói: "Thiếu phu nhân nhà ta theo thiếu gia hồi kinh báo cáo công tác, ai ngờ thời vận không tốt, đi được nửa đường đã không còn, Tiểu Thư nhỏ vừa kinh hãi vừa bi thống muốn chết, may mắn phu nhân cùng các tiểu thư chân thực nhiệt tình... Tục ngữ nói đúng, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than trong tuyết mới khó, lão gia cùng phu nhân nhà ta hết sức cảm kích, đã muốn tới sớm cửa bái tạ rồi, chỉ là việc vặt vãnh trong nhà quá nhiều, Tiểu Thư nhỏ lại là người đang có đại tang, thật sự là không tiện xuất hành. Đành chỉ có thể đơn giản dùng rượu nhạt thỉnh phu nhân, tiểu thư sang phủ một lần, vẫn mong phu nhân niệm tình."



Lúc này Trần thị mới hiểu được thì là nhà ngoại tổ phụ Thôi Cát Cát, chình là Vương thủ phụ Vương Giang và Dương gia phu nhân hạ thiếp mời, thầm nghĩ Vương gia này làm việc thật đúng là chu toàn, trên mặt vội tỏ ra vẻ đồng tình rồi hỏi thăm tình huống của Thôi Cát Cát một chút, lại hậu thưởng quản sự kia.



Thái Quốc Đống nghe nói chuyện này, lo lắng mà nói: "Vết thương ở chân nàng không phải còn chưa tốt sao?"



Trần thị thấy hắn quan tâm mình, lại nghĩ đến mấy ngày nay hắn cũng không đến chỗ Mộ Vân, mà là bồi bên người mình, không khỏi ôn nhu nói: "Chỉ cần xương cốt không đoạn, còn có thể đi đường, thiếp thân liền muốn đi. Cho dù Vương đại nhân đã không còn là thủ phụ nữa, nhưng nghe nói Thánh Thượng vẫn còn rất thương mến ông ta, mặc dù đệ tử Vương gia không có nhân vật nào lợi hại, nhưng mà nhân mạch nhà bọn họ vẫn luôn không giống người khác. Nhà họ hiểu lễ tới thỉnh, mặc dù không muốn nịnh bợ nhà họ, lại cũng không có thể đắc tội được. Huống chi Quang Đình ở trong này, có thêm một người giúp đỡ cũng là chuyện tốt."



Thái Quốc Đống biết ở phương diện này từ trước đến Trần thị làm vô cùng tốt, cực kỳ có chừng mực, liền gật đầu nói: "Chính là cái đạo lý này đây. Nàng dặn dò bọn nhỏ, ngàn vạn không nên nói lung tung. Nếu lỡ có người hỏi, đều phải khen ngợi cho tốt, không được nói ngắn nói dài, bất luận Thôi Mẫn như thế nào thì vẫn mãi mãi là phụ nhân của Thôi Tiểu Thư, Vương tông cũng không bắt được cán chuôi gì của hắn, không được đắc tội bất cứ người nào."



Trần thị nghe ra được đích danh, liền hỏi: "Lần này Thôi Mẫn được điều đi đâu?"



Thái Quốc Đống thở dài: "Chính là nơi mà ta vẫn muốn đi



Tòng tam phẩm Tả tham chính ở Bố Chính Sứ tư tại Phủ Minh.



Trần thị nói: "Không phải Thái Phó nói hoàng thượng muốn động nơi đó sao?"



Không đợi Thái Quốc Đống giải thích, lập tức lại tự mình suy nghĩ cẩn thận: "Chỉ sợ là khâm điểm đi?"



Thái Quốc Đống nói: "Đúng vậy, phỏng chừng về sau Bố Chính Sứ Phủ Minh là vì chuẩn bị cho hắn cũng nên, nàng vẫn cứ nhắc nhở Đại Bá Phụ một phen, nếu như có thể mưu đường ra khác liền sớm đi đi, nếu như không thể, ngàn vạn đừng đắc tội hắn."



Trần thị thật sự ghi nhớ, nói: "Được, lúc chúng ta trở về ngang Phủ Minh, nhất định nói với ông."



Lại nghĩ đến tính tình kia của Trần phu nhân, đau đầu mà nói: "Thôi, ngài vẫn lại cứ viết phong thư cho thiếp mang đến, thiếp trực tiếp giao cho Đại Bá Phụ, đỡ phải Đại Bá Mẫu lại đa tâm."



Ngày thứ hai Trần thị liền mang theo Hàm Dung cùng ba tỷ muội Minh Phỉ lục tung tìm y phục trang sức, muốn ăn mặc thật chỉnh tề khéo léo, không cho người khác xem thường.



Từ trước đến nay Minh Phỉ chỉ cầu ngắn gọn lịch sự tao nhã là chính, rất nhanh liền chọn xong y phục trang sức, đang giúp Minh Ngọc phối hợp, Bạch Lộ mặt trầm tiến vào nói: "Ngũ Tiểu Thư đến đây."



Đã là đầu hạ, thời tiết dần dần nóng lên, Minh Bội mặc một bô sa y màu tím, vài bước đã đi vào, mở miệng liền nói: "Các người đã tuyển chọn được y phục chưa?"



Ánh mắt quay tròn tìm kiếm trong một chồng y phục.



Nàng chỉ nhỏ hơn Minh Phỉ một tuổi, dung mạo dáng người đều kế thừa Tứ Di Nương, từ trước đến nay có vẻ cao gầy, cho tới bây giờ ẩm thực cũng tốt lắm, phát dục xinh xắn, nhìn cũng không sai biệt lắm so với Minh Phỉ.



Có kết cục thảm hại của Minh Tư ở đó, nàng đặc biệt quý trọng mỗi một cơ hội xuất môn làm khách, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất xuất sắc nhất gắn ở trên người.



Lục tung khắp tủ quần áo của chính mình, vẫn luôn cảm thấy được thiếu một thứ.


Mắt Minh Bội đều đã đỏ, rõ ràng là Trần thị bất công, vẫn được Thái Quốc Đống cho phép trắng trợn bất công, nàng cũng không dám bày tỏ bất mãn, chỉ có thể lôi kéo Minh Phỉ nháo sau khi thợ may đi: "Tam tỷ tỷ, may kiểu dáng gì mới thế, sau này nhớ cho muội mặc với."



Minh Phỉ còn chưa trả lời, Trần thị liền khiển trách nói: "Đi đi! Mấy thứ kia bớt của con sao? Càng lớn càng không ra gì, quả thực không hiểu được nặng nhẹ! Suốt ngày liền chỉ đòi quần áo của Tam tỷ tỷ con, ta chưa từng thiệt thòi con cơ mà!"



Trong lòng lại nghĩ thầm quả nhiên Minh Bội là đứa không có chút thể diện, đức hạnh y như Tứ Di Nương.



Minh Bội đã lâu chưa bị Trần thị khiển trách, sợ tới mức thở cũng không dám thở, Hàm Dung vội vàng giảng hòa, khuyên giải Minh Bội xong, lại lén tặng cho Minh Bội một tấm vải để Minh Bội bớt đi lòng ganh tỵ phần nào.



Bỏ ra số tiền lớn tìm thợ may có tay nghề nên tốc độ rất nhanh, giữa trưa ngày thứ hai liền mang y phục của Minh Phỉ tới, chính là một kiện áo mỏng màu Đinh Hương, phối với váy tơ lựa màu Mẫu Đan thêu nhánh mai, phối với khí chất đoan trang đại lượng của Minh Phỉ, mặc vào rồi trông người có vẻ lớn hai tuổi, có vẻ đặc biệt đoan trang mỹ lệ.



Trần thị thấy được mặt mày cong cong, lại lấy từ hộp nữ trang của mình một đôi khuyên tai kim tương khảm thạch tinh tử cho Minh Phỉ đeo lên, lại chọn giúp nàng một cây trâm bạc khảm toàn thạch tinh tử toàn mai hoa, cười nói: "Hô hô, ăn mặc thế này, ta cũng không nhận ra rồi."



Mọi người đều đã cười rộ lên, Minh Bội vừa hâm mộ vừa ghen tị, về đến viện liền phát giận.



Nhũ nương của nàng hỏi nàng làm sao vậy, nàng thở phì phì không trả lời, phiền táo kéo chăn tới che qua đầu.



Nhũ nưởng của nàng giúp nàng kéo chăn ra, cười nói: "Ngũ Tiểu Thư, thời tiết nóng bức như vậy, ủ mãi phát bệnh thì làm sao?"



Minh Bội bổ nhào vào trong ngực nàng nức nở nói: "Chỉ làm y phục cho nàng, không chịu làm cho ta. Bất luận ta mặc cái gì, làm tốt đến mức nào, trong mắt người ngoài vĩnh viễn chỉ có nàng, có thứ tốt gì cũng chỉ nhớ kỹ cho nàng cùng Minh Ngọc, chỉ vì các nàng là con vợ cả, ta lại do thiếp sinh dưỡng."



Nhũ nương của nàng an ủi nàng nói: "Dòng chính thứ có khác, đây là chuyện không có biện pháp giải quyết. Tam Tiểu Thư lớn nhất, một ngày việc hôn nhân của nàng không thỏa, người theo phía sau liền chịu thiệt, đừng tìm phu nhân nháo. Chỉ cần phu nhân còn dẫn người đi theo ra ngoài là tốt rồi."



Minh Bội ngồi nghĩ nửa ngày, rốt cục suy nghĩ cẩn thận, lại thu lại khó chịu, tươi cười đến nói xin lỗi Minh Phỉ đạo.



Minh Phỉ biết nàng xoắn xuýt cái gì, ảm đạm cười, nói: "Y phục trang sức gì gì đó, ở trong lòng ta thật sự không coi là cái gì, khó có được là tỷ muội một hồi, tuổi tác của muội và ta cũng lớn, còn không biết còn được mấy năm có thể cùng một chỗ, sau này cuối cùng vẫn là cần tương hỗ giúp đỡ."



Cũng không quan tâm Minh Bội nghe hiểu được hay không, lại tự thu thập mọi thứ đi.



Thái Quang Đình có tâm muốn nói chuyện Vương gia nghĩ muốn thay Minh Phỉ làm mai mối cho Cung Viễn Hòa nghe, lại chẳng thấy được bóng dáng tăm hơi của Cung Viễn Hòa suốt mấy ngày nay, cũng không biết đi nơi nào.



Nghĩ một hồi, lại có chút tức giận, nếu như chính Cung Viễn Hòa cũng không để việc này ở trong lòng, mình cũng không cần thay hắn bận tâm những chuyện này, cuối cùng cũng chỉ là nhìn nhau, không có thể nào định ra nhanh như vậy được.



Ngày ấy thân cận ấy, thời tiết không tốt, cả ngày lại gặp mưa phù, Trần thị lo lắng không biết có thành không, chốc chốc cử người đến Vương gia hỏi thăm, kết quả biết được Lưu gia phu nhân có bênh phong thấp, mỗi gặp thời tiết mưa dầm thì toàn thân phát nhức dậy không nổi, đành đẩy về sau mấy ngày mới được.



Trần thị liền bắt đầu lòng nghi ngờ có phải hay không coi trọng Thái gia không, Vương gia chỉ đảm nhận trọng trách làm một cây cầu, dù sao tuy Lễ Bộ Thị Lang chỉ là Chính Tam Phẩm, chỉ cao hơn Thái Quốc Đống nửa cấp, nhưng quan ở kinh thành cùng quan ở ngoài cũng không giống nhau.



Càng nghĩ càng mất hứng, vừa vặn Thái Quang Đình mộc hưu, tiện thể bảo hắn nghĩ cách đi nghe ngóng tình hình, nếu như đúng với những gì nàng đoán, nàng kiên quyết không cần lấy nhiệt tâm đi chịu ghẻ lạnh, bởi vì miễn cưỡng kết thân cũng không thoải mái.



Thái Quang Đình vừa mới ra khỏi cửa chân trước, chân sau Cung Viễn Hòa đã tới.



Đúng lúc ngày thứ hai Thái Quốc Đống cũng đi, người cũng không có ở nhà, Trần thị đành phải để cho Thái Quang Nghi đi tiếp đãi hắn.