Hỉ Doanh Môn
Chương 117 : Vô lại
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Editor: Lovenoo1510
Từ sớm Minh Phỉ đã mặc bộ đồ mới chờ ở trong phòng của Trần Thị, xác thực không cần xuất môn liền từ phòng Trần thị trở về thay quần áo, Kim Trâm theo sau che dù, không quên nhắc nhở nàng: “Tam tiểu thư cẩn thận một chút, đừng vảy ướt váy.”
Minh Phỉ chỉ lo nâng váy đi về phía trước, nửa đường gặp phải một tiểu nha hoàn mới, cũng không sợ mưa gió, trên đầu đội một lá sen cười hì hì chạy tới, thấy Minh Phỉ ở đối diện, liền ném lá sen đi, cười nói: “Tam tiểu thư, Đại công tử mời ngài qua nói chuyện.”
Minh Phỉ nhận ra là tiểu nha hoàn hồi môn trong phòng của Hàm Dung, còn nhỏ tuổi hơn so với Minh Ngọc, bình thường rất hồn nhiên ngây thơ, nên cũng không có nghi ngờ gì, chỉ hỏi nàng: “Đại công tử về từ lúc nào?”
Tiểu nha hoàn cắn đầu ngón tay nháy mắt suy nghĩ một chút, đưa lá sen qua nói: “Nô tỳ không biết. Chỉ biết Đại công tử lấy cái này ra.”
Minh Phỉ thấy lá sen xanh biếc đáng yêu, chỉ nghĩ Thái Quang Đình gặp được người bán sen sớm nên trở về. Giá đất trong kinh thành đắt, trừ nhà Công Khanh và Phú thương ra, có rất nhiều quan viên cũng chỉ có thể ở nương thân ở viện tử mà thôi, cũng không thể xây dựng được lâm viên. Mà nữ tử ở kinh thành lại thích nhã nhặn lịch sự, bất luận ở trong nhà tiếp khách cũng muốn cắm mấy cành hoa tươi. Mà hoa sen, vì phải có nước ao mới có thể sống, nên mọi người càng trân quý, lúc bình thường hoa sen thượng hạng có thể bán đến 50 văn một bông, nếu là cực quý, thì một bông cũng bán được 3, 4 trăm văn cũng là bình thường. Vì kiếm lời, trong kinh liền có người chuyên tìm cách dẫn nước nóng tới nuôi sen ở ngoại thành.
Kim Trâm và Minh Phỉ cũng nghĩ tới đi một chỗ, cười nói: “Đoán chừng là Đại công tử mua sen để Thiếu phu nhân và các tiểu thư xem, tiểu thư có muốn đổi lại y phục rồi đi không?”
Tiểu nha hoàn này nháy mắt nói: “Đại công tử phân phó bảo Tam tiểu thư tới sớm chút.” Vừa nói vừa gia cao lá sen lên chạy.
Minh Phỉ thấy nàng tự nhiên, liền cười nói: “Chắc hoa cũng không nhiều lắm, vả lại cũng chỉ là tới nhìn xem thôi, buổi tối chúng ta nấu cháo lá sen ăn.” Cũng không quản váy liền đi ra bên ngoài.
Kim Trâm không dám khuyên, không thể làm gì khác hơn là thỉnh thoảng nhắc nhở dưới chân nàng, mới đến cửa tiểu viện của Thái Quang Đình, chợt thấy một khối bàn đá xanh biếc không biết đã chuyển đi nơi nào, để lộ ra một hố nước sâu ở nơi đó.
Kim Trâm vội nói: “Tam tiểu thư ngài cẩn thận dưới chân.” Lại mắng: “Cũng không biết ai đang trực, thế nhưng lại để phiếm đá mọc cánh bay mất, bay rồi cũng không thấy tới đổi, nếu ai dẫm vào thì không phải là gặp tai ương sao.” Vừa dứt lời, chỉ thấy một người đội mưa từ bên cạnh chạy tới, thật vừa đúng lúc giẫm vào nước bên trong đường kia, bọt nước văng khắp nơi.
Thái Quang Đình nghe đến nổi gân xanh, hỏi rõ Cung Viễn Hoà ở nơi nào để đi đến, ai ngờ đi vào đã ngửi thấy một cổ mùi thuốc đông y, Cung Viễn Hoà không còn hơi sức nằm ở trên giường nhìn hắn: “Đầu ta đau quá.”
“Đáng đời ngươi! Ngươi nên ngã chết đi!” Quả đấm của Thái Quang Đình vung xuống không chút lưu tình hướng về phía mặt của hắn, Cung Viễn Hoà bất động.
Loại thái độ này, giống như Thái Quang Đình đánh vào vải bông, cảm thấy vô lực.
Cung Viễn Hoà nhẹ nhàng nói: “Ngươi hỏi chuyện của Lưu gia chưa?”
Thái Quang Đình thở gấp nói: “Hỏi!”
Cung Viễn Hoà cười: “Nghe nói mấy ngày trước ngươi có đi tìm ta hả?”
“Cái người không biết xấu hổ này!” Thái Quang Đình nhổ vào hắn một ngụm.
“Đừng giống đàn bà như vậy.” Cung Viễn Hoà nhìn vẻ mặt kia của hắn thì biết hắn đã bớt giận được một nửa, ngay sau đó hướng về phía hắn ngoắc: “Ngươi qua đây, thật ra có người cố ý nhắc nhở ta làm như vậy. Người ta không ưa muội tử ngươi trèo cao. Ai bảo ngươi không có ở nhà đây? Nếu không chúng ta cũng không tính kế được.”
Thái Quang Đình cười lạnh: “Hắn thật tin tưởng ngươi sao, người nào không biết ngươi và ta là cùng một đám?”
Cung Viễn Hoà mỉm cười: “Đúng, ta và ngươi là cùng một đám. Nhưng ta lại nổi danh là một hoa hoa công tử. Cái gọi là khi tuyệt vọng có thể thử, đều thử. Nên cắt đứt vết thương nha.” Tiện tay từ trong ngực móc ta một phong thư đưa tới: “Cho ngươi.”