Hỉ Doanh Môn
Chương 121 : Chuyện vụn vặt
Ngày đăng: 15:11 18/04/20
Editor: Thu Lệ
Ngày hôm sau sắp đến bến tàu Thủy Thành phủ, đỗ thuyền ở bờ sông, hôm nay là 15 nên ánh trăng nhô lên cao, Minh Phỉ vốn dĩ đã nằm xuống, chợt nghe ngoài cửa có người khẽ gõ hai tiếng.
Kim Trâm nghe thấy vội hỏi là ai, bên ngoài lại yên tĩnh không tiếng động.
Minh Phỉ có chút khẩn trương: "Không phải là có chuyện gì chứ?"
Kim Trâm cười nói: "Sao có thể có chuyện gì? Chung quanh đây có mười mấy con thuyền đang đỗ, trên thuyền chúng ta lại có gia đinh bảo vệ, còn có chủ thuyền này cũng không phải là ngồi không nha."
Nàng chỉ chỉ cửa sổ, "Nếu như muốn xông vào, thì không phải xông vào từ nơi này là được rồi sao?"
Minh Phỉ âm thầm buồn cười bản thân mình kiếp trước đã thấy nhiều tình tiết này trong tiểu thuyết, liền cười nói: "Vậy ngươi khoác áo đi ra xem một chút?"
Kim Trâm theo lời khoác áo mở cửa, ngoài cửa không người nào, chỉ thấy trên boong thuyền có một lá sen, bên trên lá sen có hai nhánh hoa, một nhánh màu trắng, một nhánh màu hồng.
Ánh trăng Như sương, chiếu lên hoa sen mông lung động lòng người.
Kim Trâm hé miệng mà cười cười, nâng hai cành hoa sen lên, rễ hoa sen phát ra một tiếng chuông reo trong trẻo, nàng kinh ngạc vừa nhìn đã thấy một chiếc chuông đồng thật to rơi ở phía dưới.
Vào khoang, đưa đến trước mặt cho Minh Phỉ nhìn: "Mới vừa hái xong, còn tươi lắm. Đợi nô tỳ tìm cái chậu để ngâm, sáng mai nhất định sẽ có mùi thơm ngào ngạt."
Minh Phỉ nghịch chuông đồng trong tay, hỏi "Chung quanh đây có hồ hoa sen sao?"
Kim Trâm nói: "Nô tỳ không biết, chỉ là bất kể như thế nào cũng đã có lòng. Tiểu thư có phúc rồi."
Lại cười nói: "Chuông đồng này cũng không biết cầm tới làm gì. Lớn như vậy, cũng không phải để cho người ta đeo."
Minh Phỉ lật qua lật lại chuông đồng nhìn mấy lần, cũng không nhìn ra kết quả gì, chỉ cảm đeo lên cổ cho chó là thích hợp nhất, nhưng nếu đeo cho Kim Sa và Hỉ Phúc thì đều có vẻ hơi lớn.
Ngày hôm sau, Minh Phỉ tỉnh lại trong mùi hoa sen thơm ngát, nàng nhìn hai cành hoa sen trước giường tâm tình không khỏi tốt lên.
Đến chạng vạng tối, thuyền mới cập bến Thủy thành phủ, Cung gia và Thái gia đều có người tới đón, Cung Viễn Hòa chỉ huy mọi người trước dọn dẹp những hòm xiểng của Thái gia trước, đưa tất d/đ;l;q;d cả lên xe buộc lại, sai người của Cung gia cầm đồ dùng của hắn đi trước, hắn cởi ngựa đưa nhóm người Trần thị về nhà.
Quay đầu lại nhìn thấy Kim Trâm đang dùng khăn lụa cẩn thận bao quanh hai cành hoa sen trong tay, hắn không khỏi khẽ mỉm cười, đứng bất động ở nơi đó, chờ Minh Phỉ đi ngang qua bên cạnh hắn, mới nhỏ giọng nói một câu: "Linh Đang cho Truy Phong, chớ có làm mất đấy."
Chẳng lẽ hắn không đón Truy Phong về?
Minh Phỉ kinh ngạc nhìn hắn một cái, hắn chỉ là nhìn Minh Phỉ cười, cười đến mặt mày cong cong, ánh trời chiều chiếu lên mặt hắn hết sức rõ ràng, hết sức tuấn tú.
"Được!"
Minh Phỉ vểnh khóe miệng lên, cúi đầu đi qua.
Minh Phỉ cảm thấy đây chính là thời điểm tốt để Hoa ma ma và Kiều Đào bồi dưỡng tình cảm, liền nói: "Ta đi về trước đây, Hoa ma ma ở lại đây cùng với tỷ, ta sẽ phân phó quản sự, nói thân thể tỷ không thoải mái, mấy ngày nay không cần bố trí để tỷ làm việc."
Kiều Đào không từ chối, Hoa ma ma nói: "Một mình người trở về?"
Minh Phỉ ngước mắt nhìn Kim Quế đang cầm một lon trà yểu điệu thục nữ đi tới, cười nói: "Ta sai Kim Quế đưa ta trở về."
Kim Quế vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng tới trước đỡ tay Minh Phỉ, chân chó nói: "Tam Tiểu Thư, mời người đi bên này, trên đất rêu xanh trơn trợt."
Minh Phỉ cười kéo tay nàng ta: "Ta muốn đến chỗ phu nhân, có lẽ lâu rồi ngươi không đến chào phu nhân hả? Đúng lúc cùng ta đến đó chào hỏi phu nhân."
Kim Quế vô vùng vui vẻ, dọc đường ríu ra ríu rít hỏi Minh Phỉ phong thổ dọc theo đường đi.
Đến nhà chính, Minh Tư cũng ở đây, Trần thị đang hỏi nàng nàng: "Nhị Di Nương bị bệnh hơi nặng, ta vừa mới mời Đường đại phu đi xem bệnh cho nàng, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, con có muốn cùng đi thăm một chút không?"
Minh Tư cúi thấp đầu không đáp lời.
Trần thị lại nói: "Nếu như muốn ở lại đó vài ngày chăm sóc nàng ấy cũng có thể, chờ mấy ngày nữa ta lại phái người đi đón con. Con cũng không cần cảm thấy cố kỵ cái gì, cứ như vậy đi, ta phân phó người thu thập cho con......"
Minh Tư đột nhiên ngẩng đầu lên: "Thân thể Di nương không tốt, thân thể của nữ nhi cũng không tiện, nữ nhi vẫn không nên đi gây thêm phiền toái cho bà ấy, chọc giận bà ấy thêm phiền lòng."
Trần thị khá là bất ngờ, nàng vẫn cho rằng ít nhất Minh Tư cũng sẽ muốn đi thăm Nhị Di Nương, ai biết ngay cả nhìn cũng không chịu nhìn.
Chẳng biết tại sao, nàng thất vọng thay Nhị Di Nương, trong miệng cũng là nói: "Trong khoảng thời gian này thân thể con lại thay đổi thất thường sao? Mời Đường đại phu kê mấy toa thuốc cường thân kiện thể nhé? Điều dưỡng thân thể cho khỏe, đối với tương lai của con mới tốt."
Minh Tư không khách khí nói: "Vậy nữ nhi liền cám ơn mẫu thân."
Đứng dậy cáo lui, lúc Minh Phỉ qua thì đã không còn ai.
Trần thị sai Minh Phỉ qua, nói: "Nhị Di Nương bị ho lao, lại không chịu uống thuốc cho tốt. Ta đang định viết lá thư cho cha con, về phần Tam ca của con, hãy để cho hắn an tâm đi học trong kinh, không nên làm ảnh hưởng đến hắn."
Kim Quế nắm lấy cơ hội, vui vẻ rạo rực khấu đầu trước Trần thị: "Nô tỳ bái kiến phu nhân, phu nhân vạn phúc."
Vẻ mặt Trần thị ôn hòa gọi nàng đứng dậy, hỏi tại sao Kiều Đào không đi theo nàng, Kim Quế che miệng cười nói: "Kiều Đào xấu hổ đấy ạ."
Trần thị cau mày, ngước mắt lên nhìn Minh Phỉ, Minh Phỉ chỉ nhìn nàng cười.
Trần thị lại hỏi Kim Quế mấy câu, phân phó nàng lui ra, đưa tay véo chóp mũi Minh Phỉ một cái: "Con mang theo nàng ấy thật sao?"
Minh Phỉ thoải mái cười nói: "Mẫu thân, Kiều Đào nhận Hoa ma ma làm mẹ nuôi. Trong viện đó của ca ca còn chỉ có mấy nàng ở, thật trống rỗng."
Nàng có ý gì, lòng dạ Trần thị biết rõ, cười nói: "Vậy ta phải thưởng cho hai nàng một bàn tiệc mới được. Viện ca ca con trống không, hôm nay nhà chúng ta chia ra làm ba chỗ, tiêu xài lớn thêm không ít, phải tiết kiệm một chút mới được, vẫn nên để cho Kiều Đào đi theo con đi, Kim Quế trở về nơi này đi."