Hỉ Doanh Môn
Chương 122 : Đồ Cưới
Ngày đăng: 15:11 18/04/20
Editor: Trịnh Phương.
Mấy ngày sau, bà mối của Cung gia cũng tới cửa.
Người tới là người chuyên mai mối cho người nhà của quan, cấp bậc lễ nghĩa cũng chu toàn. Trần thị coi như hài lòng, nhưng vẫn theo lời dặn của Thái Quốc Đống, tam môi lục sính [*] không chịu nhận thiếu một phần, một chút cũng không chịu qua loa.
[*] Tam môi lục sính: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”.
“Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
+ “Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
+ “Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
+ “Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu.
– “Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia:
+ Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ sẽ kèm theo lá thư thứ nhất).
+ Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai.
+ Lễ Nạp Cát.
+ Lễ Nạp Tệ.
+ Lễ Thỉnh Kỳ (sẽ kèm theo lá thư thứ ba).
+ Lễ Nghênh Thân (Vu Quy).
Nàng ta vốn cho rằng, Cung Nhị phu nhân luôn có thái độ không tốt đối với mối hôn sự này của Cung Viễn Hòa, chỉ sợ không bao giờ phối hợp, nhất định phải làm vài việc để ngăn cản, ai ngờ mọi chuyện lại đều diễn ra thuận lợi ngoài ý muốn.
Trên căn bản, tất cả những yêu cầu mà Thái gia nói ra, Cung Nhị phu nhân đều nhất nhất thỏa mãn.
Huyên náo gần một tháng, chuyện thành hôn của Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa coi như đã định, nhưng lúc thương lượng ngày thành thân thì lại gặp phải phiền toái.
Minh Phỉ cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng lại gọi nàng tới phân?
Lập tức cười từ chối: "Tuổi c gái còn nhỏ, xin nhờ đại thẩm an bài."
Phan thị lại kiên trì muốn nàng tới phân, Minh Phỉ suy nghĩ một chút, đôi tay lấy hộp trang sức qua, lấy từng món ở bên trong ra bày trên bàn, Tam di nương ở một bên tỉ mỉ thẩm tra đối chiếu phân biệt.
Không thể không nói, Trương thị là một phú bà. Trong đồ trang sức của nàng, có không ít những loại ngọc hiếm, trân châu, đá quý, phẩm chất tối thiểu đều là từ hạng trung trở lên, sử dụng vàng bạc để tính thì cũng lên đến con số hàng nghìn, nhìn đã muốn loá mắt. Nhưng Trần thị nói không sai, kiểu dáng quả nhiên đều đã không còn lưu hành, cần phải chỉnh sửa. Minh Phỉ nhìn qua đồ vật một lượt, trong lòng đã có ý định, rất nhanh đã chia đồ ra làm ba phần bằng nhau, sai Ngọc Bàn đưa chiếc hộp gỗ lê khắc đóa hoa bằng vàng lên.
Trong đó, phần nhiều nhất chính là những món đồ làm từ vàng bạc, xung quanh là những vật phẩm tốt nhất, hai phần đều xếp theo thứ tự. Phan thị mỉm cười không nói, chỉ nhìn xem Minh Phỉ muốn làm thế nào.
Minh Phỉ chỉ vào phần dày nhất, cười nói: "Phần này cho tẩu tẩu. "
Lại đẩy một phần ít hơn một chút qua: "Phần này cho Minh Ngọc."
Phần ít nhất còn dư lại kia, sĩ nhiên là của nàng.
Phan thị khẽ gật đầu, cách phân chia của Minh Phỉ khiến nàng rất hài lòng, cười nói: "Tuy không nhiều lắm, đại ca cùng tẩu tẩu ngươi cũng thương hai người các ngươi, bọn họ không lấy bạc, đây là thứ mà ca ca và tẩu tẩu ngươi nên được. Minh Ngọc nhỏ hơn ngươi, trong tâm thương nàng, nguyện ý cho nàng nhiều hơn, đây là tấm lòng của ngươi. Nhưng ta cho là, không phân biệt lớn nhỏ, nên đối xử như nhau."
Phan thị tự thân động thủ, chia đều đồ vật trong hộp của hai tỷ muội, đồng thời nói với đám người Trần thị: "Hôm nay xin các vị tẩu tẩu, đệ muội cùng tức phụ (nàng dâu) Giai nhi làm chứng, viết ra danh sách ba phần tài vật này, Minh Phỉ tự lưu lại, hai người khác, ta sẽ giữ trước, chờ Quang Đình trở lại, ta lại giao hết cho hắn."
Một chút ý tứ giao cho Trần thị giữ cũng không có, mà lại hào phóng nói ra, nửa câu che giấu cũng không có.
Trần thị hơi lúng túng, cảm thấy hình như chính mình bị người đề phòng như sói vậy. Minh Ngọc thấy vậy, vội lặng lẽ kéo kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân chớ để ý, tính cách của đại thẩm chính là như vậy." Die%nd¥anl(eq&uyđon
Trần thị miễn cưỡng cười cười, tiến lên ân cần mời mọi người ăn cơm uống trà.
Phan thị kéo tay Minh Phỉ răn dạy lần nữa, lại mở lời khen Trần thị, khen nàng ta biết suy nghĩ, nói Trần thị thật đúng là một vị mẫu thân hiền lương, kể từ đó, một chút không vui trong lòng Trần thị cũng liền biến mất đi tán. Thời gian rất nhanh đã đến tháng Tám, Thái Quang Nghi lại không báo trước, chật vật không chịu nổi mà trở lại. Hắn đang đi học lại tụ tập đánh bạc cùng người khác, chọc giận tiên sinh, tiên sinh vốn muốn đuổi hắn ra ngoài, Thái Quang Đình phải khuyên nhủ thật lâu, hắn mới đồng ý cáo ốm rời đi.
Lại đổi nhà, kết quả không bao lâu, hắn không hiểu tại sao lại dính vào một chuyện rắc rối, Thái Quang Đình đành phải viết thư cho Thái Quốc Đống.
Thái Quốc Đống hết sức thất vọng, trên căn bản đã không còn ý muốn cho hắn tiếp tục học tập, định gọi hắn về nhà.
Minh Phỉ thấy Thái Quang Nghi một bộ mặt xám mày tro, đầy mỏi mệt, vô cùng hiếu kỳ rằng rốt cuộc Thái Quang Đình đã cho hắn chịu loại đau khổ gì, cũng không thể thăm dò được một chữ nào từ chỗ Trần thị.