Hỉ Doanh Môn

Chương 123 : Kỳ quặc

Ngày đăng: 15:11 18/04/20


Editor: Thư 



Khi Thái Quang Nghi trở về cùng ngày hôm đó, Trần thị liền nói cho hắn biết việc Nhị Di Nương sinh bệnh, còn không chịu cố gắng uống thuốc tiêu bệnh, hắn lập tức bày tỏ ngày hôm sau muốn đi xem Nhị Di Nương.



Trần thị cố ý hỏi rõ: "Thân thể khả con đã tốt hơn chưa? Nếu là tốt nhiều, có thế đi theo tam ca con cùng đi xem Nhị Di Nương."



Mấy ngày nay Minh Tư lãng phí mất không ít tiền bạc.



Mỗi ngày đều uống thuốc bổ, không bỏ một cử thuốc nào.



Trần thị cũng cấp nàng uống, cuối cùng tiền thuốc tháng này của nàng đã sớm lấy từ đồ cưới của nàng ra bù, cũng không sợ nàng phá hư.



Tuổi còn trẻ, thuốc bổ uống nhiều cũng không phải chuyện gì tốt.



Minh Tư thuận theo gật gật đầu.



Ước chừng là cảm thấy được đã không thể trông cậy vào, nàng ta cũng không kiêng kị Trần thị nữa, thoải mái hẹn Thái Quang Nghi vào trong viện nói chuyện.



Thái độ trước sau của Minh Tư chênh lệch to lớn, Trần thị cau mày nghĩ, lúc trước nàng an bài Minh Tư đi xem Nhị Di Nương, Minh Tư cũng không chịu đi, lúc này lại chịu đi, đây là loại đạo lý gì chứ?



Chẳng lẽ bên trong chuyện này có chiêu trò gì đó?



Dư ma ma nói: "Sợ cái gì?



Chẳng phải Ngô ma ma vẫn luôn canh giữ ở nơi này sao, Đường đại phu cũng ở đó, xác nhận quả thật là ho lao. Có thể lúc trước nha đầu kia sợ người vẫn muốn để nàng ở lại nơi đó, không cho nàng trở về, cho nên mới chết sống không dám đi. Hiện tại Tam Công Tử đã trở lại, nàng ta cho rằng có người làm chỗ dựa cho nàng, đương nhiên là muốn đi."



Trần thị nói: "Lúc trước ta cho rằng nàng không chịu gặp mặt một lần, cực kỳ băng giá con tim thay Mưu thị. Hiện giờ xem ra vẫn lại cứ băng giá con tim, chẳng lẽ phụng dưỡng mẹ ruột là không nên sao? Không có cơ hội đó là không có cách nào, cho cơ hội cũng không cần, đó là không có lương tâm rồi. Ta mới không cần dưỡng ra hài tử như thế đâu."



Quay lại quyết tâm nghiêm khắc dạy dỗ Thái Quang Hoa, nói chuyện làm việc cũng chăm lo cẩn thận, cố gắng tạo cho mình một hình tượng trước mặt Thái Quang Hoa, hi vọng có thể ăn nói và làm việc đều mẫu mực.



Lại nói Thái quang Nghi và Minh Tư ở lại thôn trang một đêm, sáng sớm ngày thứ hai mới trở về. Liễu ma ma đi theo xe trở về bẩm báo Trần thị: "Trên đường Tứ Tiểu Thư kêu gào không thoải mái. Có ngồi lại nghỉ ngơi ở một cái lều trà chừng nửa canh giờ, chỉ có một mình Tam Công Tử ở cùng nàng, nô tỳ nói muốn theo, bị Tam Công Tử đuổi chạy ra ngoài, hắn thật hung dữ, nô tỳ cũng không dám đối nghịch với hắn. Về đến thôn trang, Nhị Di Nương cùng bọn hắn nói chuyện ước có hai canh giờ mà thôi, lại ngăn cách cực kỳ xa, căn bản không cho hai người bọn họ đến gần."



Trần thị trầm ngâm nói: "Đã nói những gì?"



Lâm bà tử trả lời: "Cũng không nói cái gì nhiều, chỉ là dặn dò Tam Công Tử chăm chỉ đọc sách, sau khi thành thân thì cố sống cho tốt; sau khi lấy chồng Tứ Tiểu Thư không thể ngỗ nghịch cha mẹ chồng, phải thuận theo trượng phu. Về sau lại chỉ có chảy lệ."



Nghe giống như là trăn trối di ngôn.



Trần thị phất tay để cho Lâm mà ma lui xuống, xoay người lấy tin của Thái Quốc Đống bảo nàng chăm lo chiếu cố sau khi hay tin Nhị Di Nương bị ho lao từ trong tráp ra, nở một nụ cười sâu xa, chuyện người đang làm trời đang nhìn, đây là ông trời phạt Mưu Liên Diệp, nàng không thể quản được rồi.



Lần này Thái Quang Nghi trở về, người trông cũng uể oải hơn rất nhiều so với lúc trước, cả ngày chỉ thấy dáng vẻ âm u, thường thường đứng ở trong góc nhỏ ngẩn ngơ một hai canh giờ, chỉ có lúc thấy Thái Quang Diệu và Thái Quang Hoa còn đuổi theo nói đùa nói giỡn với hai tiểu hài tử này.



Trần thị sợ hãi vô cùng, canh phòng nghiêm ngặt không để Thái Quang Hoa tiếp xúc với hắn nhiều, chỉ sợ một nỗi hắn thừa dịp mà hại Thái Quang Hoa.



Nàng cảm giác việc Thái Quang Đình không triệt để phế Thái Quang Nghi thật sự là đáng tiếc, nhưng mà không có biện pháp nào tốt hơn nữa, tốt xấu gì Thái Quang Nghi đã là một nam tử trưởng thành, đương nhiên là khó có thể kiềm chế hắn.



Trước bộ dạng âm trầm kia của Thái Quang Nghi, không chỉ Trần thị nhìn vào cảm thấy sợ hãi, ngay cả Tứ Di Nương và đám người Minh Phỉ đều cảm giác lạnh cả sống lưng, trừ bỏ đám Minh Tư và nha đầu thông phòng Thúy nhi bên cạnh hắn, cơ bản mọi người thấy hắn đều tận lực tìm đường vòng mà đi.



Trần thị mơ hồ cảm thấy rằng thái độ của Thái Quang Nghi có điểm rất không thích hợp, lẽ ra Thái Quang Nghi đối với việc đọc sách cực kì có cố gắng tiến tới, ngay cả liên tiếp thi rớt nhiều lần như vậy, bị Thái Quốc Đống đánh mắng cũng không thấy hắn có khi nào tỏ ra không có tinh thần cả, nhưng lần này ngay cả tỏ vẻ thật thà phúc hậu đều chẳng muốn làm, tới cùng là hắn làm sao vậy?
Kiều Đào nghe tiếng đi ra từ phòng cách vách, khàn khàn cổ họng nói, "Đây là làm sao vậy, mới sáng sớm liền náo nhiệt quấn vào nhau thế này là muốn cho người chế giễu sao, nói người ở viện tiểu thư chúng ta không quy củ à?"



Bởi vì châm tuyến của Kiều Đào tốt, từ khi trở lại bên người Minh Phỉ liền một tay trốn trong phòng giúp Minh Phỉ thêu gả trang, bình thường không hề tham dự đến nha đầu chuyện hằng ngày theo hầu Minh Phỉ, nhưng dư uy từ trước còn tại, lại vì tất cả mọi người biết, nàng lập tức liền phải gả đi, tương lai sẽ đi theo Minh Phỉ đi làm quản sự nương tử, cũng không ai dám dễ dàng hay làm trái ý nàng.



Bởi vậy nàng một mở miệng nói, Kim Trâm cũng không đánh người, Bạch Lộ và Đan Hà cũng không dám khóc.



Mặt Kim Trâm vẫn cứ cực kỳ hồng, chỉ vào Đan Hà cùng Bạch Lộ nõi, "Ngươi hỏi hai người các nàng vừa rồi đang nói loạn những thứ gì?"



Không đợi hai người mở miệng mà lại dậm chân một phen, oán hận nói, "Thôi! Ta cũng không biết xấu hổ lại nghe một lần.



Kiều Đào mở cửa ra: "Tiến vào nói cho ta nghe một chút, đều là cái gì."



Nghe xong về sau nhàn nhạt cười: "Cũng không có gì, về sau lại không được nói nữa rồi. Kim Trâm cũng đừng đến chỗ phu nhân nói chuyện này, nếu thế thì người ta muốn cười chúng ta."



Sau đó tự đến phòng Minh Phỉ.



Nhẹ giọng đơn giản mọi chuyện, chỉ nói ý chính cho Minh Phỉ: "Buổi sáng hôm nay phu nhân để cho ma ma đến tân phòng thu nguyên khăn, vẫn chưa có gì."



Minh Phỉ chớp chớp nhãn tình.



Kiều Đào buông mí mắt nói: "Nói là vì đêm qua Tam Công Tử uống rất say. Vừa rồi hai người Bạch Lộ và Đan Hà lại nghe người ta nói, căn bản tối hôm qua Tam Công Tử không có say, ước chừng là không thích tân nương tử."



Tuy nhiên nếu nói đề tài này cho một thiếu nữ chưa lấy chồng thì đúng là không ổn, nhưng Kiều Đào lai cảm thấy được, loại chuyện này cũng nên để Minh Phỉ biết mới tốt.



Minh Phỉ đến phòng Trần thị, vợ chồng mới cưới còn chưa tới.



Trần thị sảng khoái tinh thần ngồi ở kia chờ con dâu tới lập quy củ,  hai người Tam Di Nương và Tứ Di Nương quy củ đúng sau lưng nàng, mặc dù cực lực che đậy, khóe miệng Tứ Di Nương vẫn khống chế không nổi mà nhếch lên trên, quả nhiên mọi người toàn gia đều vui sướng.



Không qua bao lâu sau, rốt cuộc Thái Quang Nghi và tân nương Hồ thị cũng một trước một sau đến đây.



Bộ dáng Hồ thị nhỏ xinh, cúi thấp đầu, sắc mặt thật không tốt lắm.



Thái Quang Nghi lại càng uể oải hơn mấy ngày trước, thấp đầu cúi bả vai, không có chút tinh thần nào cả.



Đợi đến trước mặt Trần thị, Hồ thị mới ngẩng đầu lên, Minh Phỉ nhìn thấy diện mạo của nàng chỉ có thể tính là đoan chính, chỉ là lông mày lại rất uy phong, cho dù là tỉ mỉ tô chỉnh cũng có thể thấy rõ ràng hàng mày nhếch lên trên, thêm khóe miệng hơi rủ xuống liền nhìn ra được là một người có cá tình.



Thái Quốc Đống không có ở đây, hai người chỉ kính Trần thị, Trần thị cũng không làm khó dễ Hồ thị, đưa một cái hồng bao thật dày, vẻ mặt ôn hoà kéo tay nàng hỏi han, nhất nhất giới thiệu từng thành viên một trong nhà cho nàng biết.



Hồ thị lấy lễ vật đã chuẩn bị tốt ra, mỉm cười hàn huyên một phen với mọi người, đối xử bình đẳng với mọi người, không có vì Thái Quang Hoa do Trần thị sinh mà ghét bỏ, cũng không bởi vì Minh Tư là muội muội đồng bào với Thái Quang Nghi mà nhìn nhiều thêm một cái, không thấy có chỗ nào băn khoăn bất an, rất có điểm khéo léo.



Nán lại bên này nhận thân hoàn tất, Trần thị quan tâm hỏi Thái Quang Nghi, "Ngươi làm sao, ta xem sắc mặt ngươi thật sự khó coi. Hẳn không phải là hôm qua uống rượu uống quá nhiều đi, nếu không ta cho người ta thỉnh Đường đại phu đến xem giúp ngươi?"



Thái Quang Nghi nghe vậy, rốt cục trên mặt hiện lên một tia kinh hoảng: "Không cần! Tạ mẫu thân quan tâm, thân thể nhi tử vẫn ổn, nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi."



Nhịn không được chột dạ liếc mắt nhìn Hồ thị một cái.



Trên mặt Hồ thị hàm chứa ý cười, khăn trong tay khăn lại bị xoắn đến chẳng còn hình dạng. Minh Phỉ thấy rõ ràng, không khỏi mơ mộng một phen, cái nguyên khăn kia vẫn chưa có, tình hình này đại khái không phải Thái Quang Nghi uống rượu say hoặc là không thích Hồ thị, chỉ sợ có ẩn tình khác đây.