Hỉ Doanh Môn
Chương 144 : Xây dựng (2)
Ngày đăng: 15:11 18/04/20
Edit: hoada
Đêm lạnh như nước, Cung Viễn Hòa ôm Minh Phỉ nửa nằm nửa ngồi trên sạp quý phi cùng nhau xem thư Tiết đại cữu gởi. Sau khi xem xong thì cười đến híp cả hai mắt: “Ý muốn của cữu cữu giống ý của ta, vì vậy mà ta không cần tìm đến ông ấy thì ông ấy đã sắp xếp xong xuôi hết trước đó rồi.”
Tiết đại cữu gởi thư nói, ông đã viết thư cho Cung Trung, muốn Cung Trung nhất định phải nghĩ biện pháp để thực hiện lời hứa năm đó, chia gia sản ra. Ban đầu, khi Cung Trung cưới Tiết thị, nói là sinh nhi tử để thừa kế hương khói và sản nghiệp. Nhưng bởi vì trước kia, Cung Viễn Hòa chỉ là một đứa bé, chưa thành gia lập nghiệp, còn bây giờ đã làm quan, cũng đã cưới thê tử, thê tử có thể thay hắn quản gia nhà cửa, vì thế về tình về lí cũng nên sớm giao quyền quản lý gia sản vào tay hai vợ chồng son bọn họ mới đúng.
Minh Phỉ cười nói: “Loại chuyện như vậy, phải để cữu cữu ra mặt là thỏa đáng nhất.” Mặc kệ trong lòng Cung Trung có ý tưởng gì, bây giờ nhà mẹ đẻ Tiết thị tới yêu cầu hắn thực hiện lời hứa, mấy ngày trước lại bị Cung nhị phu nhân gây chuyện như vậy, chắc hẳn vô luận thế nào thì ông ta cũng sẽ có cách nói chứ?
Thật ra thì ít nhiều Minh Phỉ cũng hiểu được ý tưởng trong lòng Cung Trung. Xưa nay đối với Cung Trung mà nói, hai bên đều là vợ con của ông ta, ông ta đương nhiên luôn hi vọng cả hai đều tốt đẹp cả. Nếu là Tiết thị và Tôn nhị lão còn sống, có người theo dõi ông ta, nhắc nhở ông ta, ông ta còn có thể phân rõ tài sản là của ai. Nhưng Tôn nhị lão đều chết hết rồi chỉ còn lại một đứa bé, lại không có ai giám sát, nhắc nhở ông ta, đứa bé này lại được đưa đến tay Cung nhị phu nhân nuôi dưỡng, vì vậy, ở trong mắt ông ta sẽ sinh ra loại ảo giác cho tất cả đều là giống nhau, đều là người một nhà, khó tránh khỏi sẽ giả bộ hồ đồ một chút, không cần phân chia tài sản ra ngoài làm gì.
Đáng tiếc nguyện vọng của ông ta rất tốt đẹp, nhưng rất rõ ràng vợ con của hắn đều không nghĩ như vậy. Cách cái bụng chính là cách cái bụng, Cung nhị phu nhân thì phân biệt rất rõ ràng, dù sao thì Cung Viễn Hòa là nhi tử của một nữ nhân khác sinh ra, nữ nhân kia lại là người giành trượng phu với bà ta, giật tiền tài của bà ta, có chết cũng đáng đời, nhãi con kia cũng nên chết theo mới đúng. Không chỉ vậy, sau đó bà cũng sinh ra những đứa con của mình, thì Cung Viễn Hòa ngược lại còn trở thành vật cản công danh, tiền tài của con bà ta. Bà còn có dụng tâm hiểm ác là bắt Cung Viễn Hòa đối đãi với bà ta như với mẫu thân, nhưng đứa bé bà sinh ra vẫn khác Cung Viễn Hòa, cùng với Cung Viễn Hòa là hai nhà khác nhau, như thế nào lại có khả năng thân thiết như tay chân được?
Mà trong đám người Cung Tịnh Kì, Cung Viễn Trật, chỉ sợ trong lòng cũng rất rõ ràng cho Cung Viễn Hòa là người ngoài, bất quá thân phận cao quý hơn một chút so với hai tỷ đệ Cung Nghiên Bích và Cung Viễn Khoa mà thôi. Máu mủ ruột thịt của bọn họ cũng chỉ có Cung nhị phu nhân và tứ tỷ đệ bọn họ. Dù bọn họ có hiểu chút chuyện, cũng không đại biểu trong lúc mấu chốt bọn họ sẽ giúp người ngoài tức giận với mẫu thân của mình, huống chi người mẫu thân này của họ cũng vì bọn họ mà tính toán, cũng không có làm ra chuyện gì có lỗi với bọn họ.
Nghĩ đến đây, Minh Phỉ cầm tay Cung Viễn Hòa: “Chuyện này cũng chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Ta chỉ là đang suy nghĩ, đến lúc gia sản thực sự đến trong tay chúng ta, chỉ sợ cũng chỉ còn dư lại cái vỏ mà thôi.” Nhiều năm như vậy, đại khái Cung nhị phu nhân đã dời đi không ít tài sản rồi, nói không chừng đến lúc đó còn trả đũa lại bọn họ nói là bao nhiêu tiền bạc đã dùng để phụ cấp, nuôi dưỡng hết vì Cung Viễn Hòa rồi.
Cung Viễn Hòa cười nói: “Nàng yên tâm, sơn nhân tự nhiên có diệu kế. Đến lúc đó, nàng phải xem ta đấy.”
“Thím… Lời của ngài, cháu dâu nào dám không nghe, lời ngài nói cũng đúng, mà lời phu quân nói cũng không thể không nghe. Cháu dâu không biết làm sao cho chu toàn được.” Minh Phỉ vừa nói vừa cầm khăn che mũi lại, dường như cảm xúc muồn tràn ra, bả vai run run sắp khóc.
Cung Tịnh Kỳ vội vàng tiến đến khuyên nhủ: “Tẩu tẩu, người kia thật sự không phải là người tốt. Tính mẫu thân ta nôn nóng, thật sự bà sợ các ngươi thua thiệt, ngươi nói với ca ca một tiếng, đuổi người nọ đi, tránh để sau này hối hận cũng muộn.”
Minh Phỉ run giọng nói: “Tính khí ca ca ngươi, không phải ngươi không biết. Nói cái gì thì chính là cái đó, ta sao có thể làm hắn thay đổi chủ ý được? Dù là có hối hận, ta cũng chỉ có thể thừa nhận thôi, ai bảo ta là thê tử của hắn chứ.” Nàng cũng không tin Cung nhị phu nhân dám xông đến viện nàng đuổi người đi. Dù thật sự bà ta dám xông đến đuổi người, Tiết Minh Qúy lại cũng không phải người nhận tiền công từ tay chi thứ hai của bà ta, cứ không để ý tới là được.
“Sao ngươi lại chẳng phân biệt phải trái như vậy?” Cung nhị phu nhân không kiềm được cơn giận, Minh Phỉ đã chán ghét bà ta, giả vờ nâng trán lung lay mấy cái, liền ngã vào người Cung Tịnh Kỳ: “Đầu ta choáng váng quá, ta muốn ói.” Nàng cầm khăn vờ che miệng, nôn khan một hồi, dường như có khuynh hướng ói về phía sập mỹ nhân.
“Mau đỡ nàng.” Cung nhị phu nhân không khỏi cau mày không ngừng có người lại lùi ra xa hơn.
Chu di nương vội vàng đứng lên làm dịu không khí: “Phu nhân, ước chừng thời tiết ngày hôm trước rất nóng, cơ thể đại nãi nãi dường như không khỏe, chuyện này để sau rồi hãy nói đi.”
Cung nhị phu nhân tức giận nói: “Không khỏe thì trở về đi! Cũng không biết bình thường ngươi ăn uống thế nào, cơ thể yếu ớt không làm nên tích sự gì, chỉ chút gió máy đã không khỏe rồi.”
Minh Phỉ mới trở về, Cung Viễn Hòa mang nàng lên xe ngựa đi ra ngoại ô đến viện trang tử nuôi chó chọn mua chó, cường điệu đặc biệt muốn tìm con chó hung ác nhất, Minh Phỉ nghĩ, ước chừng ngày mai mà có thể niêm phong viện rồi.