Hỉ Doanh Môn

Chương 145 : Niêm phong viện (một)

Ngày đăng: 15:11 18/04/20


Editor: Lovenoo1510



Gần đây Hoa ma ma hận Tử Lăng đến nghiến răng nghiến lợi, thấy Tử Lăng mắt liền bốc hỏa.



Từ khi Cung Nghiên Bích tới bày tỏ rõ mình với Cung Nhị phu nhân như nước nóng nên sẽ đặc biệt vì Minh Phỉ mà chuẩn bị, nàng đã nhận định chính Tử Lăng bí mật tố cáo mình. Kể cả việc mời Tiết Minh Quý làm Đại tổng quản bên này, mua người, bên kia đều đã nhanh chóng phản ánh dần, đều khẳng định cùng Tử Lăng không thoát khỏi quan hệ. Lúc trước bởi vì Minh Phỉ cùng nàng chào hỏi qua trước tiên, mặc dù nàng thường mượn cớ khiển trách Tử Lăng, cho Tử lăng “Đi giầy chật”, nhưng cũng không có động tác lớn gì. Nhưng về sau lại xảy ra sự kiện, cũng làm cho nàng không thể kiềm chế được.



Sau khi Minh Phỉ ở trước mặt Cung Nhị phu nhân làm bộ bị cảm nắng, Cung Nhị phu nhân tìm được cớ, buổi tối hôm đó canh thuốc bổ từ An Nhàn đường liền được đưa tới. Minh Phỉ khước từ, nói chờ chút sẽ ăn, sau đó đổ đi. Sáng sớm ngày hôm sau, liền đổi thành Cung Nhị phu nhân tự mình tới cửa, ép Minh Phỉ, muốn tận mắt thấy Minh Phỉ uống hết, nói ra cho oai, thân thể nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt, sớm vì Cung gia khai chi tán diệp.



Minh Phỉ từ chối không ăn, nói mình đã tốt hơn, Cung Nhị phu nhân liền ở trước mặt nàng uống một hớp canh thuốc bổ, cười lạnh nói: “Cũng không biết chất nhi tức phụ sợ hãi cái gì, không bằng ta trước uống cho chất nhi tức phụ nhìn, nhìn một chút xem ta mất cái gì.”



Thẩm nương tự ái, tự mình nấu canh thuốc đưa tới cho chất nhi tức phụ uống, còn tự mình nếm chén canh, nếu như không chịu lĩnh tình, sau này truyền ra không biết người khác còn bịa chuyện mình như thế nào. Minh Phỉ bị buộc không có biện pháp, đành phải uống xong chén canh kia, Cung Nhị phu nhân vừa đi, Hoa ma ma liền chiếc đũa chọc vào yết hầu của nàng, để cho nàng ói ra sạch sẽ. Tuy nói Cung Nhị phu nhân dám tự mình nếm thử canh, nhưng ai biết trong lòng bà ta lại ẩn dấu ý đồ xấu xa gì? Đương nhiên là không được uống.



Tư vị ói rốt cuộc cũng không dễ chịu, Cung Viễn Hòa đỡ Minh Phỉ dựa nghiêng vào trên giường La hán, lập tức cho người đi mời Đường đại phu. Đường đại phu và Thái gia vẫn luôn quan hệ mật thiết, có thể nói là đại phu mà Trần thị tin cậy nhất. Sau khi hắn nghe Cung Viễn Hòa mờ mịt nói một lần chuyện đã xảy ra, thì tuyệt bút vung lên, mở ra phương thuốc, đặc biệt nói rõ, Minh Phỉ không thể tùy ý ăn những thứ đại bổ kia được, còn nói rất nghiêm trọng.


Cung Viễn Hòa sờ cằm cười nói: “Theo ta nghĩ, bình thường nơi này không nên để người nhìn thấy, chỉ cần canh giờ qua lại dọn dẹp vệ sinh một chút, hai người chúng ta đúng giờ qua cho ăn là được.”



Nếu thường xuyên có người nhìn, ví như người bên Cung Nhị phu nhân kia tới đây, nếu chó nhìn thấy người không phấn chấn đuổi người, thì chính là quấy nhiễu cũng như làm khó dễ một cách trần trụi; Nếu như thả, thì ở trạm gác này đồng nghĩa với thùng rỗng kêu to rồi, sẽ không có ý tứ. Minh Phỉ nghĩ thông suốt, cười vỗ Cung Viễn Hòa một cái: “Quả nhiên chàng làm chuyện xấu là thành thạo nhất.”



Cung Viễn Hòa nói: “Ta đây là làm việc thiện, giúp bọn hắn luyện lá gan thôi.” Rồi đặc biệt giao phó cho Minh Phỉ, kiên quyết tự mình cho ăn, không thể để cho chó đói bụng, tránh bị người đầu độc.



Có bốn con chó giữ cửa này nàng nhìn cũng mềm cả chân, Minh Phỉ liền yên tâm có dũng khí sai mọi người đem lụa mỏng gấm vóc ở trong sân, tất cả đồ có chút giá trị nhận được ở khố phòng, để vào một  gian, trong ngoài khóa bằng hai cái khoá lớn cực kỳ chắc chắn.



Trước tất cả đều thuận lợi, lúc thu được đến sân thứ tư, thì bên kia cửa Nguyệt Lượng lại ồn ào náo động. Lại là Cung Nhị phu nhân dẫn bọn người Cung Nghiên Bích, Cung Tịnh Kỳ ở đó nổi bão. Huyên náo cả đám tôi tớ cùng đi phía sau vây quanh xem náo nhiệt.



Cung Nhị phu nhân sợ chó cắn, không có can đảm vượt qua cửa Nguyệt Lượng, chỉ đứng ở nơi đó gào khóc, muốn gặp lại sợ tìm chết. Không có lý do cụ thể gì, chỉ lặp đi lặp lại một câu nói, nuôi Bạch nhãn lang, bà ta còn chưa có chết, liền tính kế chi thứ hai gì đó. Bày biện bên kia trong phòng, có rất nhiều đồ là bà ta thấy trong phòng đích tôn trống không, nên liền lấy từ chi thứ hai qua bày biện, ai biết bây giờ lại để cho người ta cầm đi, thật là thiên lý khó dung. Còn có, bà ta cực khổ nuôi Cung Viễn Hòa, bây giờ chỉ đi nhìn một chút cũng không thể được, để nhiều chó dữ cản như vậy, đây là có tính toán gì? Vì vậy bà ta khóc lớn gọi tên Cung Trung Tố và Tiết thị.



Có người báo lại, nhưng căn bản Minh Phỉ không để ý tới, tiếp tục sai người vận hành đâu vào đấy. Còn đặc biệt cường điệu, nếu như có thể tăng nhanh tốc độ, trước khi trời tối có thể niêm phong được tất cả trong viện, thì mỗi người sẽ được thưởng một lượng bạc. Vì vậy, mọi người càng làm với khí thế ngất trời, ngay cả mẹ con Kim thị ở dưới bếp cùng lão bà của Tiết Minh Quý cũng tới giúp một tay.