Hỉ Doanh Môn

Chương 148 : Đàm phán (một)

Ngày đăng: 15:11 18/04/20


Editor: Thư



Cung Viễn Trật sai người ôm kiện áo lông chồn, không dám đi Nguyệt Lượng môn, mà là vòng trở lại mới đi tới cửa đại phòng.



Hạ nhân trông cửa đích thị là một hán tử cao lớn thô kệch, làn da đen thui, gã sai vặt đi gọi cửa, người nọ bày ra một nụ cười gượng gạo, ồm ồm nói: "Xin hỏi công tử họ gì, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo Đại gia nhà ta."



Tuy Cung Viễn Trật biết rõ người này do Cung Viễn Hòa mới mua tới, cũng không biết chính mình, nhưng đột nhiên thấy người ta hoàn toàn coi mình như người ngoài mà đối đãi, trong lòng vẫn không cảm thấy dễ chịu.



Hắn mất hứng, liền biểu hiện ngay ra mặt.



Gã sai vặt kia thấy hắn mất hứng, lập tức phát uy, nhảy dựng lên tát vào mặt hán tử kia mà mắng một phen: "Mở to mắt chó của người mà nhìn rõ ràng, đây chính là Nhị gia, là huynh đệ ruột thịt của Đại gia. Vẫn còn chịu không khẩn trương tiến lên dập đầu dẫn đường à?"



Hán tử kia đã bị đánh, cũng không tức giận, cũng không đánh trả, chỉ là kinh dị mở to hai mắt nhìn Cung Viễn Trật, nói năng vô cùng rõ ràng: "Nhị gia gì? Huynh đệ ruột thịt của Đại gia gì? Vị tiểu ca này, chẳng lẽ là các người đã nghĩ sai rồi đi? Lão phu nhân nhà ta đi sớm, rõ ràng chỉ có một mình Đại gia một cái, ở đâu lại lòi ra một huynh đệ ruột thịt nữa?"



Cung Viễn Trật nghe vậy thẹn cực kỳ, cơ hồ lập tức đã muốn xoay người rời đi, lại nghe phía sau có người trầm giọng nói: "Đồ vụng về, đây là Nhị gia cách vách, cứ cho không phải là huynh đệ ruột thịt của Đại gia cũng cực kì thân thiết, vẫn còn không biết khẩn trương nhận lỗi với Nhị gia rồi lên trước dẫn đường sao?"



Thì ra là Tiết Minh Quý mang theo một gã sai vặt mi thanh mục tú ôm một rổ dưa và trái cây theo mùa chậm rãi bước tới.



Cung Viễn Trật nhớ rõ vị Tiết quản sự này, biết hắn thông minh lanh lợi lại tài giỏi, năm đó rất được phụ thân nể trọng, về sau phạm vào chuyện mới bị đuổi ra.



Hiện giờ nhìn hắn mặc y phục tơ lụa mới tinh, thần thái phấn khởi, khóe môi mang theo nụ cười ôn hòa, cực kỳ rõ ràng đang mang bộ dạng hãnh diện, trong lòng "hồi hộp" một hồi, kiên trì hô một tiếng: "Tiết quản sự."



"Cái gì mà quản sự với không quản sự? Nhị gia không ngại, cứ kêu tiểu nhân một tiếng lão Tiết liền là được."



Tiết Minh Quý thi lễ thật sâu với Cung Viễn Trật, cười nói, "Nhị gia, mời người. Đồ vụng về này mới vừa tới, không nhận biết nhiều người, lại vẫn thỉnh người đừng chấp nhặt với hắn."



Hán tử trông cửa kia đã khoanh tay đứng bên cạnh cửa, cười lấy lòng với Cung Viễn Trật: "Thì ra là Nhị gia cách vách, xin thứ cho mắt tiểu nhân vụng về, lần sau tới nhất định nhớ rõ rồi."



Cung Viễn Trật khoát tay: "Thôi."



Đi qua cửa lại càng cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy thỉnh thoảng có người mang theo từng rổ từ trong viện đi ra, trong rổ chất thật nhiều thớ lăng lĩnh, bận rộn náo nhiệt cả đất trời.



Tiết Minh Quý thấy hắn tò mò, tiện tay giữ chặt một gã sai vặt hỏi: "Các ngươi làm cái gì vậy? Tại sao trong rổ lại có nhiều dải tơ lụa như vậy?"



Gã sai vặt kia cười nói: "Đại Tổng Quản mới vừa về nhà cho nên không biết, đây là phu nhân tiếp nhận những thứ không dùng trong viện của các tỷ tỷ mới đến, muốn đưa vào trong nhà kho cất lại. Phu nhân nói, người trong nhà ít, không người ở, lại vẫn bố trí thành thế này là quá mức lãng phí, không hợp với đạo quản gia. Đã đưa rất nhiều đến khố phòng rồi, ông trời ơi, cũng không biết lại muốn tốn bao nhiêu bạc nữa."
Cung Viễn Trật vừa nghe, hoảng sợ, vội vàng xua tay: "Ca ca huynh đừng nên hành động theo cảm tính, bọn họ không chịu, là tiểu đệ thỉnh Thiệu Ngũ ca đi biện hộ giúp, lại vẫn viết thư bảo hộ."



Cung Viễn Hòa nói: "Đệ sợ cái gì! Những thứ mê tài đến mức chẳng phân biệt trắng đen gì đó, việc buôn bán không nói tín nghĩa, còn dám lừa gạt người đọc sách, đợi ta đi hủy bảng hiệu của hắn, bắt hắn ói bạc của đệ ra! Đỡ để bọn hắn thực sự tưởng là Cung gia nhà chúng ta dễ khi dễ."



Chuyện này nếu lại nháo một hồi, không biết ngày sau trên phố lại muốn truyền ra cái gì khó nghe nữa.



Cung Viễn Trật nghĩ đến ánh mắt cổ quái đồng học trong học viện nhìn chính mình, không khỏi rùng mình một cái, túm tay áo Cung Viễn Hòa không buông, mở mồm chỉ nói mỗi một câu: thôi đi, ca ca.



Lại cầu cứu nhìn Minh Phỉ.



Minh Phỉ nhìn hắn thật sự đáng thương, tiện thể mở miệng: "Đại gia, coi như hết. Đi thế chấp y phục, cũng đã cực kỳ mất mặt rồi. Còn làm ầm ĩ như vậy nữa, liền càng mất mặt thôi. Lại nói, chàng cứ nháo như vậy, về sau nhà ai còn dám thu gì đó của chúng ta nữa?"



Cung Viễn Trật nghe vậy kinh hãi, lại còn muốn mang đồ đi cầm nữa sao?



Kia chẳng phải là hại chết người sao?



Bận bịu lắc lắc tay: "Chị dâu, không thể lại thế chấp đồ nữa."



Minh Phỉ nghe xong, chỉ cười không nói, quay đầu liền nói chuyện với nha đầu ma ma, mặc hắn nói cái gì đều không lại để ý đáp lời.



Cung Viễn Trật bất đắc dĩ, đành phải lại đi cầu Cung Viễn Hòa: "Ca ca, van cầu huynh, không cần lại thế chấp đồ nữa. Hiện tại tất cả mọi người đều đang chê cười nhà chúng ta."



Cung Viễn Hòa thấy hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cũng có chút không đành lòng, trên mặt bất biến, nhàn nhạt mà nói: "Chuyện cười liền chuyện cười, ca ca ta đều không để ý, đệ sợ cái gì? Đệ cứ xem sách của đệ, đừng quản bọn họ, nói được mấy ngày, tự nhiên cũng liền không nói nữa."



"Không phải chuyện là như thế, ca ca..."



Cung Viễn Trật bị buộc đến không có cách nào khác, cắn răng hô lên một câu: "Ca ca, đệ biết mẹ đệ đã làm quá nhiều chuyện không đúng, nhưng cuối cùng cũng không thể nháo đến mức không thể quay đầu, khiến người khác chế giễu đi? Huynh nói, huynh muốn như thế nào mới bằng lòng cho qua?"



Cung Viễn Hòa ảm đạm cười: "Thôi, Nhị đệ, đệ vẫn cứ trở về đi, chuyện của người lớn, trẻ nhỏ đừng tham gia. Lần sau rốt cuộc đừng đi can gián chuyện ngốc nghếch thế nữa, chẳng lẽ ta thế chấp mười lần, đệ cũng đi chuộc về mười lần hay sao?"



Những lời này của hắn thâm sâu kích thích Cung Viễn Trật, Cung Viễn Trật nói: "Đệ không phải tiểu hài tử! Đệ cũng đọc được sách thánh hiền, cũng nhận biết đúng sai phải trái."



Cung Viễn Hòa cười nói: "Đệ đã nhận ra, còn hỏi ta làm cái gì? Nhị đệ à, đệ cũng biết đệ bực bội việc này như người đói mà sĩ diện không chịu ăn cơm vậy, rõ ràng là đói muốn chết, nhưng không nói là không nói."