Hỉ Doanh Môn

Chương 149 : Đàm phán (hai)

Ngày đăng: 15:11 18/04/20


Edit: Thu Lệ



Lời nói của Cung Viễn Hòa khiến Cung Viễn Trật đỏ mặt một hồi lâu, hắn cái khó ló cái khôn: "Đệ viết cho phụ thân lá thư nhé?"



Cung Viễn Hòa cười nói: "Đệ cứ coi rồi làm thôi. Ta chỉ sợ sau đó thẩm mà biết, lại tới tìm cái chết. Hôm nay Thẩm đã nói rồi, muốn đi nha môn kiện ta bất hiếu, nếu đệ lại làm nghịch ý của bà nữa, chỉ sợ lại gắn cho ta cái mác dạy hư đệ nữa. Cũng may ta đã có nhà, nếu như ta đi nha môn, đúng lúc chỉ còn một mình tẩu tẩu đệ ở đây, vậy phải làm gì đây? Ôi chao eo của ta."



Cung Viễn Trật cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ca ca yên tâm, chuyện như vậy đệ tự có chủ trương. Đệ là trưởng tử trong nhà, nương đệ hồ đồ, không thể thuận theo tính tình của bà được." Trong lòng đã quyết định, muốn thay nhóm người Cung Nhị phu nhân viết lá thư cho Cung Trung Tố, nói rõ tình hình quản gia một chút.



Cung Viễn Hòa cười đưa hắn ra cửa: "Đệ đi chậm một chút." Lại nhắc nhở hắn, "Sau khi trở về, đệ nhớ hỏi tình hình của Chu di nương một chút. Bà ta đã bị té rồi mà còn bị thẩm đánh, sợ trong lòng bà ta bất bình."



Cung Viễn Trật không biết chuyện đã xảy ra, đuổi theo hỏi một lần, cuối cùng nói: "Ca ca, các người đừng đi làm này nẹ, đệ sẽ thương lượng với nương, trước tiên cứ trích tiền theo tháng cho các người, các người hãy chịu đựng qua mấy tháng này, nhất định sẽ được giải quyết."



Cung Viễn Hòa từ chối cho ý kiến, đưa hắn ra cửa.



Lại nói Cung Viễn Trật về nhà trước hết đi An Nhàn đường, Cung Tịnh Kỳ ở bên ngoài ngăn hắn lại: "Đừng nóng nảy, trong lòng nương đang không vui đấy."


Thiệu đại nãi nãi cười lạnh: "Không dám nhận, ta nào dám miễn cưỡng tú tài quan lớn." Cũng là muốn trút giận việc Cung Nhị phu đòi nợ lên người Cung Viễn Trật.



"Cữu mẫu, ta thêu đỉnh màn, có một chỗ làm sao cũng không đúng sức, người nhìn giúp ta xem." Cung Tịnh Kỳ vội đi vào hoà giải, đẩy Thiệu đại nãi nãi đi.



Cung Nhị phu nhân lạnh lùng nhìn Cung Viễn Trật: "Nói đi, ngươi có chuyện gì?"



Cung Viễn Trật nghiêm mặt nói: "Nương, người ngàn vạn lần không thể nghe lời cữu mẫu, nếu thật sự đi đến quan phủ, người một nhà chúng ta đều ném mặt đi sạch sẽ. Đáng nhẽ đến lượt đại ca, chuyện này chỉ có thể từ từ thương lượng với ca ấy, nếu không......"



Cung Nhị phu nhân cả giận nói: "Nếu không thì như thế nào?"



Cung Viễn Trật nói thêm mấy câu với bà ta, hai mãu tử lại bắt đầu ầm ĩ. Cung Nhị phu nhân vỗ bàn đập ghế, Cung Viễn Trật không chút cử động chút nào, cưỡng cổ lên mà bảo hộ quyền lợi của mình. Còn luôn miệng mắng Thiệu đại nãi nãi rắp tâm hiểm ác, không muốn thấy người Cung gia được tốt.



Cung Tịnh Kỳ đưa Thiệu đại nãi nãi đi, trở về An Nhàn đường, chỉ thấy chung quanh không có một bóng người, chỉ có Chu di nương yên lặng đứng ở cuối hành lang nghiêng lỗ tai nghe tình huống trong phòng. Một loại cảm giác quái dị bỗng nhiên sinh ra, nhẹ nhàng đi tới vỗ vỗ đầu vai Chu di nương, Chu di nương giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, trong đôi mắt tràn đầy kinh hoảng, thế nhưng kinh hoảng cũng chỉ trong nháy mắt liền thay đổi trầm tĩnh, khẽ cười nói: "Tam Tiểu Thư hù chết tỳ thiếp rồi." Lại chỉ chỉ vào bên trong, bất đắc dĩ nói, "Lại đang ầm ĩ, Nhị công tử cũng vậy, người đã bao lớn mà không biết thông cảm cho nỗi khó xử của phu nhân, người đi vào khuyên nhủ đi."



"Ta dĩ nhiên sẽ đi khuyên." Cung Tịnh Kỳ gật đầu một cái, mỉm cười hỏi Chu di nương, "Di nương, đối với chuyện này ngươi thấy thế nào? Ngươi cảm thấy, ý tưởng của phu nhân đúng hay là nhị đệ đúng?"