Hỉ Doanh Môn
Chương 152 : Nếu như
Ngày đăng: 15:11 18/04/20
Cung Nghiên Bích khóc không ngừng, tự thuật lại cảnh ngộ và bất công của mình cùng đệ đệ những năm gần đây, quả thực là rất cực khổ.
Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa không lôi kéo, cũng không khuyên nàng, chỉ ở một bên nhìn nàng khóc. Đã là con người, mặc kệ là khóc hay náo, hoặc nói chuyện cười, cũng phải có người cổ động thì mới có thể cười hay khóc lên, nếu như, diễn kịch một vai, thì không có mấy người có thể tiếp tục kiên trì.
Quả nhiên Cung Nghiên Bích không thấy ai có phản ứng gì, rất nhanh đã ngừng khóc, cũng không nói hết, lau hai hàng nước mắt, ngồi thẳng người, hạ mí mắt nhẹ nhàng nói: “Là ta thất lễ, để ca ca và tẩu tẩu chế giễu.”
Minh Phỉ lặng lẽ đưa đến một chiếc khăn, nhìn Cung Viễn Hòa một cái, xoay người đi ra ngoài: “Ta xuống dưới bếp xem cơm tối một chút, Nhị muội ở lại chỗ này ăn cơm tối thôi.”
Cung Nghiên Bích nhảy lên:”Không, tẩu tẩu người chớ đi, thời gian của ta có hạn, ngươi nghe ta nói hết đã.”
Cung Viễn Hòa cười ha ha: “Thế này là được rồi, đã khóc như vậy, cũng không sợ bị người khác nghe thấy truyền đi sao. Chính ngươi không phải nói cuộc sống khổ sở ư, nếu như bị bên kia biết, ngươi, di nương của ngươi và đệ đệ chắc hẳn sẽ càng khổ hơn đi.”
Cung Nghiên Bích chớp mắt trầm mặc một cái, ngay sau đó đưa mắt lên nhìn nói: “Ca ca nói rất đúng, bà ta biết chúng ta tất nhiên sẽ càng khổ hơn. Nhưng, chúng ta không tốt thì như thế nào? Có khá hơn cũng có cái gì tốt hơn sao? Di nương đời này cũng chỉ là di nương, ta tốt nhất thì cũng chỉ là có thể gả cho người nát thôi, đệ đệ còn cả đời đều phải đi làm bán mạng, làm chân chạy cho người ta. Có thể biến hóa thành cái gì được? Nhưng các ngươi lại khác, chính là mở to mắt nhìn tài sản của đời trước thuộc về mình bị người khác vô sỉ chiếm lấy, dùng hết, chính mình phải trắng tay sống, hoặc là muốn thể diện? Nếu có tiền, ca ca có thể làm quan lớn hơn, tẩu tẩu có thể oai phong…..”
Cung Viễn Hòa cười khẽ một tiếng: “Ý tứ này của Nhị muội, rốt cuộc là muốn như thế nào đây?” Nếu có tiền có thể làm quan lớn hơn? Cái quan niện này là ai truyền thụ cho Cung Nghiên Bích? Làm quan tất nhiên không thể rời bỏ việc chuẩn bị tiền, nhưng cũng không phải có tiền là có thể làm quan lớn. Giống như cha hắn Cung Trung Tố, một lòng một dạ muốn làm quan, muốn leo cao, tiền xài như nước chảy, vẫn không dám tham ô, nhưng cũng chỉ ở cái bộ dáng này.
Cung Nghiên Bích nói: “Ca ca, các người giúp chúng ta, chúng ta cũng giúp các người.”
Cung Viễn Hòa nghe thấy câu này thì quát lên, tươi cười còn đang trên mặt, nhưng sắc mặt đã trở lạnh, nhàn nhạt nói: “Các ngươi giúp chúng ta thế nào? Các ngươi lại muốn cái gì?”
Minh Phỉ để ý tới vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi, có chút không hiểu, nhưng không có đề cập đến, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn.
Hiển nhiên Cung Nghiên Bích đã nghĩ cặn kẽ qua, há mồm liền nói: “Chúng ta muốn, chính là ta và Cung Viễn Khoa có một mối hôn sự tốt, Viễn Khoa còn có thể diện ra đường. Chỉ muốn các ngươi giúp chúng ta làm có mấy điều đó, chúng ta có thể đem những năm tháng này bà ta và Thiệu gia hợp hỏa kiếm tiền, lừa gạt như thế nào nói cho các ngươi biết.”
Cung Viễn Hòa hạ mí mắt, mặt không chút thay đổi: “Ngươi nói đúng là đúng sao? Miệng nói không có bằng chứng, ta ngược lại nghĩ sẽ tin tưởng các ngươi, chỉ sợ phụ thân cũng không tin.”
Cung Nghiên Bích chậm rãi cười cười: “Cái này a, chúng ta tự nhiên cũng không phải tùy tiện mà nói một chút.” Nói tới chỗ này, phong cách cả người nàng ta cũng thay đổi, vừa mới bộ dáng nhu nhược khóc thút thít, thiếu nữ bi thương phẫn hận không thấy nữa, thay vào đó, là bộ dáng thiếu nữ đang lúc thanh xuân, tỉnh táo tĩnh lặng.
Cung Viễn Hòa nói: “Làm sao ta biết không phải là các ngươi tùy tiện nói một chút? Trời sinh phụ nữ đã am hiểu gạt người nhất rồi.”
Sóng mắt Cung Nghiên Bích lưu chuyển, cười như không liếc Minh Phỉ một cái: “Ngươi nói, cũng bao gồm cả tẩu tẩu sao?”
Hiển nhiên Cung Viễn Hòa không có tâm tư cùng nàng ta nhìn điều thú vị, đứng lên nói: “Nếu ngươi dám đến tìm ta nói chút này, chắc đều đã chuẩn bị tốt, lấy ra thành ý rồi đến gặp ta. Nếu không không cần bàn nữa.”
Cung Nghiên Bích cười nói: “Ca ca, ta và Viễn Khoa, dầu gì cũng cùng chảy chung dòng máu trên người với ngươi, không nên vô tình như vậy. Năm đó ngươi bị người ta lừa vào trong giếng cổ, vẫn là di nương ta vụng trộm sau lưng phu nhân đưa nước và bánh màn thầu cho ngươi, ngươi mới sống qua được bảy ngày bảy đêm, mới có thể mở mày mở mặt ngày hôm nay, mới có kiều thê hôm nay, mới có thể cùng khiêu chiến với người kia, ngươi đều đã quên sao? Dẫu gì, cũng coi như là ân nhân cứu mạng chứ?”
Cung Viễn Hòa rũ mí mắt đang giật giật, nhe răng cười một tiếng: “Có chuyện này sao? Ta thế nào lại quên? Còn nữa, không nên nói lung tung, nương ta là tiểu thư con vợ cả, di nương ngươi, chỉ là nô tỳ hèn mọn, hiện tại vẫn không ngóc đầu lên được. Trừ tay nghề dược thiện làm không tệ ra, thì nhất định cái gì cũng sai. Ngươi, nơi nào cũng ta chung dòng máu? Không có bản lãnh, thì hãy ngoan ngoãn vui vẻ chờ ta thưởng cho ngươi cơm thừa, đừng chạy đến nơi này của ta học chó sủa.”
Mặt Cung Nghiên Bích chợt đỏ như máu, trong mắt như nhảy ra đám lửa nhỏ, cháy cháy, đột nhiên nổi giận, xoay người đi ra ngoài: “Hôm nay bất tiện, ngày mai ta bảo Viễn Khoa đi nha môn tìm ngươi.” Lại hướng Minh Phỉ cười thản nhiên: “Tẩu tẩu, hôn sự sau này của Viễn Khoa, không thể thiếu làm phiền người nhiều nhiều.”
Minh Phỉ bị hắn quyến rũ cười, “Giả dối, tay nghề ta sao theo kịp được Tử La? Rõ ràng chính là ngươi khó ăn, đoán được là ta làm, muốn dụ dỗ ta vui vẻ, nên cố ý giả bộ hồ đồ để gạt ta.”
Cung Viễn Hòa cười nói: “Chỉ cần là ngươi làm, ta ăn đều thấy ngon.” Mắt nhìn thấy Tử La xách nước nóng tiến vào, bước nhanh về phía Tử La nhận lấy nước, phất tay một cái nói: “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, nãi nãi các ngươi phục vụ ta là được rồi.”
Tử La mới ra cửa, thì tiếng cửa đóng lại “Ken két” ở đằng sau nàng ta. Mai Tử bật cười một tiếng: “Tỷ tỷ, hai chúng ta đều là người dư thừa.”
Minh Phỉ đợi Cung Viễn Hòa rửa mặt xong, dùng nước nóng cho hắn ngâm chân, rồi gỡ trâm trên đầu hắn xuống, lấy một cái lược bằng sừng trâu ép sát vào da đầu hắn chải tóc từ phía trước lui về phía sau năm mươi cái, rồi lại chia ra hai bên chải sơ qua năm mươi cái, nhẹ giọng nói: “Mệt mỏi chứ? Về sau mỗi ngày đều chải tóc như vậy, tóc vừa khỏe. Thân thể cũng thư thái.”
Cung Viễn Hòa vừa lòng khép hờ mắt, mặc cho Minh Phỉ chăm sóc. Chờ Minh Phỉ làm xong mới cười nhẹ một tiếng: “Hôm nay nàng đột nhiên đối với ta tốt như vậy? Có phải hay không do sáng nay ta phục vụ nàng chu đáo? Thì ra là nàng thích cái đó.”
Minh Phỉ hung hăng túm một nắm tóc của hắn: “Mồm chó không thể mọc ngà voi. Ta khi nào thì đối với chàng không tốt chứ?”
Cung Viễn Hòa cười ôm nàng đi về phía giường, nhẹ giọng nói: “Đừng làm loạn, đừng làm loạn. Ta có việc muốn nói cùng nàng. Nàng biết hôm nay ta đi Viên gia, có phải muốn biết Viên gia có nhận cửa hàng và đất hay không?”
Minh Phỉ đang muốn trả lời, lại thấy đôi mắt to đen như mực của hắn nhìn mình chằm chằm không nháy mắt, bên trong dường như bao hàm tình cảm cảm xúc nào đó. Có lẽ, hắn còn nghĩ rằng tối nay nàng cố ý chịu đựng làm canh giải rượu cho hắn, cố ý chờ hắn, chải đầu cho hắn là muốn biết tình hình Viên gia? Thật là một đứa bé. Nàng chống lại đôi mắt của hắn, khẽ mỉm cười: “Không cần hỏi, để chàng ra tay, khẳng định là sẽ nhận.”
Cung Viễn Hòa đặt nàng ở trên giường, nằm theo lên, cười nói: “Sai! Nhà hắn không cần.”
Minh Phỉ kỳ quái: “Lá thư kia không phải là do Thiên Y Nguyên Phùng viết sao? Chẳng lẽ bọn họ không tin? Nhìn thấu được chàng?”
Cung Viễn Hòa nói: “Nhìn, khóc thành một đoàn, nhưng vẫn không cần. Nói là hắn mang bệnh vẽ không được bao nhiêu bức, căn bản không bán được nhiều bạc như vậy. Cho nên không cần. Ta lại không dám nói là nàng bán tranh.”
Vợ chồng Viên Nhị lão gia ở phương diện này đích thực là có khí phách, hắn nói tình huống như thế hoàn toàn là có thể xảy ra.
Minh Phỉ buồn nói: “Ngươi thấy vợ con hắn chưa? Chẳng lẽ không đề cập đưa lại cho vợ con hắn?”
Cung Viễn Hòa thấy nàng buồn, hôn cười một tiếng: “Không đùa với nàng nữa, thật sự thì bọn họ không cần, nhưng là có người muốn. Viên Mai Nhi làm chủ thu lại, nói đây là Tam ca Tam tẩu nên được. Ta nghĩ, có thể là nàng ta đoán được một chút. Ta thấy bộ dáng nàng ta, hình như rất không cam lòng.”
Tam ca Tam tẩu nàng nên được, lời này nghe cũng thấy được hỏa khí, chuyện rất đương nhiên mà. Trước Minh Phỉ có chút bực mình, ngay sau đó lại thoải mái, phải làm sao, là chuyện của mình, người ta nghĩ như thế nào, lại là chuyện của họ. Huống chi, tranh kia bán được tiền quả nhiên cũng là nên cho Viên Tư Phác và vợ con hắn. Minh Phỉ cũng đem chuyện đó bỏ qua, ngược lại hỏi Cung Viễn Hòa, “Hôm nay Tam thúc đã đi nha môn tìm chàng chưa?”
“Có tìm.” Cung Viễn Hòa xoa xoa mặt nàng, “Lấy lòng không được, chẳng lẽ nàng cũng không tức giận? Bộ dáng kia của Viên Mai Nhi nàng không nhìn thấy thôi, ta nhìn cũng thấy tức giận, may ban đầu không thành, nếu không ta mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt nàng ta sẽ tức muốn chết.”
Minh Phỉ nắm mũi hắn: “Ta còn lâu mới tức giận, ta chỉ cảm thấy mình nên làm như vậy. Nàng ta thật sự không bỏ được, thì đó là chuyện của nàng ta.”
Đoán chừng vì Cung Viễn Hòa uống rượu, nên có chút dây dưa không yên tĩnh: “Nếu như, ta nói nếu như, thân thể Viên Tam không kém như vậy, nàng có đồng ý hôn sự nhà bọn họ không?”
Minh Phỉ nghiêm nghị nhìn hắn: “Trên đời này, cho tới bây giờ đều không có nếu như.”