Hỉ Doanh Môn
Chương 171 : Đầu mối
Ngày đăng: 15:11 18/04/20
Editor: Trịnh Phương.
Minh Phỉ nói với Cung Viễn Hòa về mấy người lấy từ chỗ Trần thị: "Trong lúc vội vàng, thật sự là không tìm được người nào thích hợp, lựa tới chọn đi, chỉ có ba người này. Một người từng là quan Bố Chính Sứ (chức quan thi hành chính trị) lục phẩm, năm nay 24 tuổi, tang thê (vợ chết), không con, nhưng thích rượu; một người khác, tuy là một tú tài, trong nhà cũng không có nhiều người, chỉ tiếc là mồ côi từ khi mới sinh ra, nhưng lại có một bà bà vô cùng lợi hại; một người còn lại, là tiểu nhi tử (con trai nhỏ) mê rượu của lão bản Linh Lung tửu- Phương Thất, chắc hẳn các ngươi cũng biết."
Tiểu nhi tử say xỉn của gia tộc ở phường đông, không nói tới việc hắn trời sinh tuấn mỹ thông minh, hơn nữa còn là một cao thủ buôn bán. Chỉ tiếc ca ca trong nhà quá nhiều, đành phải dọn ra ngoài tự lực cánh sinh. Cung Viễn Hòa nghiêng đầu suy tính một chút, nói: "Nàng đừng nói tới người thứ nhất, nói cho bà ấy biết hai người phía sau trước, chú trọng giới thiệu Phương Thất. Nếu bà ấy chịu, nàng bảo Chu di nương tới nói với ta."
Đêm hôm ấy, Minh Phỉ nghe được Cung Viễn Hòa trằn trọc trở mình.
Ngày thứ hai, sau khi ăn điểm tâm, Cung Viễn Hòa nói: "Nàng chuẩn bị cho ta 50 lượng bạc, cơm tối ta không về ăn."
Minh Phỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh sáng chiếu lên da mặt trơn bóng nhẵn nhụi giống như ngọc phấn của hắn, lại quét qua chòm râu có vẻ vô cùng cứng rắn trên cằm. Trải qua mấy ngày nay, vẻ không đứng đắn trên mặt hắn hình như càng ngày vào hiếm thấy. Nàng đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng lau cằm của hắn một cái: "Phải chuẩn bị canh giải rượu sao?"
Cung Viễn Hòa có chút xúc động đối với sự dịu dàng đột ngột của nàng, trừng mắt nhìn: "Không cần, ta sẽ không uống say."
Minh Phỉ nói: "Chàng có điều gì không muốn nói với ta?"
Cung Viễn Hòa cúi đầu, hồi lâu mới nói: "Ta muốn đi ăn cơm với Phương Thất."
Minh Phỉ mỉm cười một cái: "Chàng phải nhọc tâm rồi. Ta cũng muốn cửa hàng của chúng ta nhanh chóng thương lượng xong, đi cho thím nói trước lấy tháng sau khai tiêu."
Cung Nhị phu nhân giận đến phát run, chỉ vào Cung Tịnh Kỳ: "Được, được, là ta liên lụy tỷ đệ các ngươi......" Nhảy xuống khỏi giường La Hán, lật bàn loạn lên tìm một mạch, nàng ta tìm được một cây kéo, muốn đâm vào người mình: "Ta chết, ta chết, chết rồi các ngươi liền hài lòng, để các ngươi bị con sói đói cùng sói cái ở cách cách ăn đến mẩu xương vụn cũng không còn!"
Cung Tịnh Kỳ bị sợ gần chết, cũng không đoái hoài tới an nguy của bản thân, mạnh mẽ nhào tới cướp đoạt cây kéo trong tay Cung Nhị phu nhân, Cung Nhị phu nhân cũng không ngừng hét, hai mẫu nữ loạn thành một đoàn, cuối cùng Cung Nhị phu nhân không địch lại Cung Tịnh Kỳ trẻ tuổi khỏe mạnh, bị đoạt cây kéo, lại bị đẩy sang một bên. [email protected]
Cung Tịnh Kỳ thở gấp tức giận, mặt lạnh nhìn nàng chằm chằm: "Nào có ai làm mẫu thân như ngươi? Động một chút là cáu kỉnh với nhi nữ, muốn sống muốn chết. Việc ngươi làm lần trước, về tình có thể tha thứ. Lần này muốn làm gì, là muốn ép chết ta sao? Ngươi đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, cuối cùng chúng ta vẫn là mẫu nữ, có thể làm loạn tới đâu? Ngươi phải làm tới như vậy sao?" Cung Nhị phu nhân có chút sững sờ, nàng cũng không biết lúc ấy làm sao lửa giận của nàng lại lớn như vậy. Nàng vô lực ngã ngồi lên giường La Hán, từ từ giơ tay lên, nhìn bàn tay hằn mấy vết đỏ vì siết chặt cây kéo của mình. Vừa rồi sao nàng lại muốn chết? Nàng rõ ràng sợ chết nhất. Đầu đau từng hồi, đau đến nỗi nàng gần như muốn xé đầu ra, lấy ra đem vật đang đập ở bên trong. Nàng khổ sở ôm lấy đầu.
Cung Tịnh Kỳ thấy vẻ mặt nàng không đúng, lo lắng tiến lên sờ trán của nàng: "Mẫu thân, ngài làm sao vậy? Nhức đầu sao? Nữ nhi đỡ ngài nằm xuống trước, con sẽ cho người đi mời đại phu."
Tiếng nói của Chu di nương kịp thời vang lên từ bên ngoài: "Phu nhân đang bị làm sao? Bệnh nhức đầu lại tái phát?"
Cung Tịnh Kỳ thấy dáng vẻ khổ sở của Cung Nhị phu nhân, bị dọa đến nỗi có chút luống cuống, lôi kéo Chu di nương nói: "Di nương, ngươi chăm sóc phu nhân, ta sẽ cho người đi mời đại phu."
Chu di nương lo lắng nói: "Dạ, mấy ngày nay phu nhân đều không ngủ được, ngài nhanh đi mời đại phu." Tiến lên phía trước, ngồi ở bên giường La Hán, cẩn thận từng li từng tí đỡ đầu Cung Nhị phu nhân vào trong ngực nàng: "Phu nhân, tỳ thiếp xoa bóp cho ngài nhé?"
Cung Nhị phu nhân đau đến rầm rì, không tỏ ý phản đối. Chu di nương thuần thục nhấn vào mấy huyệt vị trên đầu, êm ái hỏi: "Tốt hơn chút nào không ạ?"
Cung Nhị phu nhân gật đầu một cái, khóe môi Chu di nương hiện lên ý cười: "Ngài đây là vì không nghỉ ngơi tốt, Tam tiểu thư đã cho người đi mời đại phu cho ngài, đến lúc đó thì xin đại phu kê cho ngài hai thang thuốc an thần. Uống xong là tốt rồi."