Hỉ Doanh Môn

Chương 172 : Hèn mọn

Ngày đăng: 15:11 18/04/20


Edit: hoada



Đợi đến khi Minh Phỉ và Cung Nghiên Bích nghe nói chạy tới thì đã thấy đám người Cung Viễn Trật, Cung Viễn Khoa ở trước giường Cung nhị phu nhân. Đại phu đang nói triệu chứng bệnh tình Cung nhị phu nhân cho Cung Viễn Trật: “Bệnh của phu nhân là do không điều hòa âm dương, gan thận âm hư, dẫn đến choáng đầu hoa mắt, mất ngủ thường xuyên làm cho tim đập nhanh, tai ù, dễ giận hay phiền lòng, xương sống, thắt lưng đều yếu nhược, kinh nguyệt không điều hòa. Phải an dưỡng tinh thần, bổ gan bổ thận.”



Cung Viễn Trật thở dài: “Bệnh này có thể chữa khỏi được không vậy? Thực không dám giấu diếm đại phu, mấy năm gần đây, đích xác gia mẫu nóng nảy, dễ cáu giận, thường xuyên nhức đầu, rất khó ngủ, mà khi ngủ thì giấc ngủ cũng không sâu.”



Đại phu cười nói: “Đây cũng là chuyện bình thường, rất thường thấy ở nhiều người cùng tuổi này, uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều, sau này cố gắng đừng phiền não nữa thì bệnh sẽ tốt hơn thôi.” Tình huống bệnh giống như của Cung nhị phu nhân này, hắn đã thấy rất nhiều rồi, hoặc là do tuổi tác cao, hoặc là do trượng phu có tiểu thiếp, hoặc là do trượng phu thường xuyên ở bên ngoài không về nhà, âm dương mất cân đối, người lại suy nghĩ nhiều, tất nhiên sẽ xuất hiện loại bệnh trạng này thôi.



Cung Viên Trật ở bên ngoài nghe Cung Tịnh Kỳ nói đây không phải là bệnh gì quan trọng nên cũng yên tâm hơn, đứng im lặng chờ đại phu bốc thuốc.



Cung Viễn Trật cẩn thận thu hồi phương thuốc, đưa đại phu ra ngoài, chạm mặt Cung Viễn Hòa đang vội vàng chạy tới, không khỏi có chút ngoài ý muốn lập tức hỏi: “Ca ca, sao ngươi lại tới đây?”



Cung Viễn Hòa nói: “Tẩu tẩu ngươi thấy thím bị bệnh đã vội vàng cho người đến nha môn gọi ta đến đây. Thím như thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?”



Mặc dù Cung Viễn Trật biết thực tế hắn sẽ không có biểu hiện và thái độ nóng này, quan tâm như thế, nhưng dầu gì hắn cũng vội vàng chạy đến xem chứng tỏ hắn cũng quan tâm, trong lòng không khỏi vui mừng, nói lại mọi chuyện ngắn gọn. Cung Viễn Hòa đi vào nhà nhìn Cung nhị phu nhân, thấy đại phu từ bên trong đi ra thì gật đầu chào hỏi nhưng cũng không hỏi han nhiều.



Cả đám người bận rộn cả nửa ngày, cho Cung nhị phu nhân uống thuốc, thấy nàng ngủ say, Cung Viễn Hòa mới triệu tập mọi người đi ra ngoài thương lượng: “Khó trách dạo gần đây thím lại hay nóng nảy, dễ cáu giận như vậy, thì ra là bị bệnh, các ngươi cũng thật sơ ý quá, hàng ngày phục vụ thím vậy nhưng lại không phát hiện ra, cũng không nghĩ mời đại phu đến chẩn mạch sớm.”



Cung Viễn Trật nghĩ nghĩ cũng biết đó là lỗi của mình, nhiều lần hắn phát hiện có gì đó không bình thường, cũng cùng thương lượng với Cung Tịnh Kỳ muốn mời đại phu đến bắt mạch, nhưng cuối cùng vì rất nhiều nguyên nhân mà chưa kịp mời đại phu. Không ngờ hôm nay thế nhưng bệnh tới lại hung mãnh như vậy, không khỏi cảm thấy vừa xấu hổ vừa đau lòng: “Ca ca nói đúng, là lỗi của đệ.”



Chu di nương cúi đầu lau nước mắt tự trách, tình ý chân thiết nói: “Đều là lỗi của ta. Trời ạ, hàng ngày ta đi theo bên cạnh phu nhân, lại nhìn thấy phu nhân ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc nhưng lại không thể khuyên phu nhân mời đại phu đến xem sớm hơn. Nếu đại phu đến sớm một chút, có thể dùng thuốc sớm hơn, thì bệnh tình cũng không trở thành như hôm nay.” Ý của nàng là không phải nàng không có khuyên mà là khuyên không được.
Sau khi ăn cơm tối xong, Cung Tịnh Kì cho người mang đến một sấp ngân phiếu, cũng không nói là tiền của nàng do nàng để dành, chỉ cười nói: “Mới vừa rồi ta còn có ý định cho tẩu tẩu mượn tiền trước, nhưng mẫu thân mặc dù thân mang bệnh mà vẫn nhớ chuyện này nên bảo ta đưa ngân lượng cho ca ca và tỷ tỷ.”



Minh Phỉ cảm thấy không thể thiếu chuyện nàng thổi gió bên tai Cung nhị phu nhân chứ Cung nhị phu nhân đời nào lại dễ dàng như vậy. Nhưng đó không phải là chuyện khiến nàng suy nghĩ, chỉ cần bà ta lấy tiền ra là được rồi. 



Cung Viễn Trật không biết chuyện gì, thấy vậy ngược lại cảm thấy rất vui mừng, cảm thấy cuối cùng mẫu thân cũng đã nghĩ thông suốt, nếu nghĩ sớm hơn một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao, cũng sẽ không làm bản thân suy nghĩ đến phát bệnh mà cũng sẽ khiến người khác vui vẻ, đương nhiên nhiều chuyện khác cũng sẽ không xảy ra.



Ban đêm, Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa túc trực đến canh hai, Cung Viễn Trật cảm thấy băn khoăn, muốn ép hai người trở về: “Cũng không phải là bệnh nặng gì, cũng đã đỡ hơn rồi, ca ca và tẩu tẩu nên trở về đi. Ngày mai, ca ca còn phải đến nha môn nữa, tẩu tẩu còn phải quản gia, bên này đã có chúng ta chăm sóc rồi, không cần phải lo lắng.”



Nếu làm chuyện quá mức sẽ có thể giống như là giả bộ, vì vậy sau khi từ biệt Cung Viễn Trật, hai phu thê trở về nhà, cũng không đề cập tới nữa. Minh Phỉ kéo tay Hoa ma ma hỏi về tác dụng của bát cháo đậu xanh, hạt sen, táo đỏ: “Có thật đúng là mấy thứ kia có hiệu quả trị liệu không vậy?”



Hoa ma ma nói: “Đúng là như thế, cháo táo đỏ, hạt sen, đậu xanh thật sự có thể an thần dưỡng khí.”



Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa cùng nhìn nhau rồi phân tích: “Không phải lần đầu tiên bà ta ăn đồ thừa còn lại của thím chứ? Nếu bà ta dám ăn trước mặt chúng ta, tưởng tượng là đã sớm có đề phòng, nghĩ tại phía trên này tóm nàng bím tóc, muôn vàn khó khăn. Phải tìm biện pháp khác mới được. Nàng thật sự tin tưởng bà ta muốn hợp tác cùng chúng ta sao?” Muốn mượn lực chống lực thì phải biết người biết ta, phải bắt được tử huyệt của đối phương mới được, nếu không sẽ bị cắn ngược lại một cái, tất nhiên sẽ bị tổn thất vô cùng, không nhưng không làm gì được người ta mà còn hại mình.



“Ta không tự nhiên mà tin.” Cung Viễn Hòa cười lạnh: “Ta nghĩ, lần này thím phát bệnh, là nằm trong dự liệu của bà ta. Cho nên bà ta thể hiện ra trước mắt chúng ta, mục đích là để trong trường hợp đặc biệt hợp lí bảy tò lòng trung thành của mình. Nếu như ta không đoán sai thì bệnh của thím sẽ rất nhanh khỏi, hơn nữa sau này còn có thể sẽ phát bệnh nặng hơn nữa. Nàng đã nói chuyện kia với Cung Nghiên Bích chưa? Nàng thấy phản ứng của nàng ta như thế nào?”



Minh Phỉ nói: “Ta nhìn bộ dáng của nàng thì hình như có khuynh hướng hướng về Phương Thất.” Ai nguyện ý sẽ làm con dâu của một quả phụ hung hãn, điêu ngoa chứ? Còn không bằng gả cho nam nhân có bản lĩnh một chút, sau này qua ngày sẽ tốt hơn.



Cung Viễn Hòa cười cười: “Như vậy thì tốt. Ta đoán, hơn phân nửa là Chu di nương sẽ nhanh chóng tìm cơ hội để tới tìm chúng ta rồi.”