Hỉ Doanh Môn
Chương 175 : Hiềm nghi
Ngày đăng: 15:11 18/04/20
Editor: Cà Rốt Hồng
Lời giống như vậy, đám người Chu Thanh cũng đã nghe thấy rồi. Chu Thanh vội vàng kéo Minh Phỉ: "Đi, chúng ta đến bên kia đi."
Minh Phỉ không sao cả cười một tiếng, vốn chính là muốn hòa ly, không thể nào giấu diếm vĩnh viễn, nói cứ nói đi, lúc này đã nói lên, dù sao cũng hơn đến lúc đó mới đột nhiên xào xáo ra ngoài, dư luận xôn xao thì tốt hơn.
Chu Thanh dẫn mấy tiểu thư trẻ tuổi dừng lại ở trong đình, giới thiệu tỷ muội Cung Tịnh Kỳ cho mấy tiểu thư quan lại Thủy thành phủ mới tới, sau khi đợi hai người các nàng đi vào, bèn cười nói: "Ta dẫn Minh Phỉ đi xem mấy con cá chép ca ca ta tặng cho ta kia."
Cung Tịnh Kỳ, Cung Nghiên Bích biết nàng ấy có lời muốn nói riêng cùng Minh Phỉ, cũng không tiện đi theo khiến cho người ta nghi ngờ, liền cười nói giỡn: "Đừng trốn sau lưng chúng ta ăn đồ ngon đó nhe."
"Yên tâm, phàm là có ta, tất nhiên sẽ có các ngươi. Nếu không tẩu tẩu ngươi cũng không buông tha cho ta." Chu Thanh cười nói, cùng với Trần Oánh mỗi người một bên, kéo Minh Phỉ đi tới cái vạc sứ to dưới giàn nho cách đó không xa.
Trong cái vạc sứ có hai đôi cá chép do bị nóng nên lặn sâu ở dưới đáy vạc, thật lâu mới chịu bơi lên dạo chơi một vòng, ba người đều như không nhìn thấy những gì xảy ra trong vạc sứ lên tiếng nói chuyện.
"Ngươi trôi qua tốt không?" Trần Oánh lo lắng nhìn Minh Phỉ.
"Ta trôi qua tốt vô cùng á."Minh Phỉ thấy vẻ mặt của nàng ấy và Chu Thanh đều là đồng tình, cũng không kiềm được vuốt ve gương mặt, cười nói: "Không nhìn thấy ta lên cân à."
Trần thị nói: "Con xem vị Hồng phu nhân này, là một người hiểu chuyện, phải tôn trọng một chút. Nên qua lại nhiều, đối với các con chỉ có chỗ tốt. Nếu ta đi Đăng Châu, có một người như thế che chở cho con, sẽ không có ai có can đảm làm gì con."
Minh Phỉ dốc lòng nghe dạy dỗ, chỉ cảm thấy, nếu đổi lại nàng làm kế mẫu, việc này cũng chỉ có thể làm được tới đây Hồng phu nhân không đánh bài, Chu phu nhân hiểu rõ nên cũng không đánh, bưng ly trà xanh, đi bồi Hồng phu nhân nói chuyện, Hồng phu nhân thấy Minh Phỉ đứng ở sau lưng Trần thị, bưng trà đưa nước, săn sóc tự nhiên, nghe Trần thị nói chuyện, vẻ mặt trước sau đều mỉm cười, nhìn ra được tình cảm giữa hai người rất tốt, không khỏi có mấy phần hứng thú, gọi Minh Phỉ qua: "Ta nghe nói nhà các ngươi có cả một vùng đất, bên bờ trồng đầy hoa quế, tháng tám hoa quế nở ra, chèo thuyền đi từ phía dưới qua, hoa có thể rơi khắp người đầy mặt đầu cổ, giống như đi dưới mưa hoa, là thật sao?"
Minh Phỉ vội cười đáp, thử thăm dò nói: "Nếu bá mẫu không chê, đến lúc đó chất nữ chuẩn bị mở tiệc hoa quế, sẽ mời bá mẫu và các muội muội tới chơi." Đề tài mở ra, Minh Phỉ bỏ chút nịnh nọt, dụ Hồng phu nhân mặt mày hớn hở, liên tục nói: "Mẫu thân ngươi thật đúng là một diệu nhân (người tài), có thể dạy dỗ ra một nữ nhi như ngươi vậy."
Chu phu nhân thấy Minh Phỉ ứng đối tự nhiên, ngẫm lại Chu Thanh vẫn còn rất hồn nhiên, nên bèn cho người đi gọi Chu Thanh tới đây, muốn để cho nàng nghe cũng đi theo học một ít. Ai ngờ tiểu nha hoàn rất mau trở lại kề ở bên tai bà nói mấy câu, bà mất hứng đứng dậy đi ra ngoài.
Minh Phỉ nhìn ở trong mắt, đang nghĩ không biết Chu phu nhân nghe được chuyện gì, thì thấy Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kỳ sắc mặt tái nhợt đi vào, chớp mắt nhìn thấy nàng, liền thật nhanh đi tới chỗ nàng đứng. Đôi môi Cung Nghiên Bích khẽ phát run, Cung Tịnh Kỳ thấp giọng nói: "Tẩu tẩu, Nhị tỷ tỷ có chút không thoải mái, hay là chúng ta đi về trước?"
Trong bụng Minh Phỉ do dự, vội cáo lỗi với Hồng phu nhân, rồi cùng hai người đi tới một bên, thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"
Đôi môi Cung Nghiên Bích càng run nhiều hơn, trong mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt, mắt thấy rất nhanh chảy ra nước mắt, Minh Phỉ vội vàng nhìn xung quanh một cái, thấp giọng quát nói: "Không được khóc! Nhanh thu nước mắt lại!" Cung Tịnh Kỳ vội véo Cung Nghiên Bích một cái, "Nhị tỷ, đây là lúc nên khóc sao? Muốn gọi người đến cười nhạo chúng ta hả!"
Cung Nghiên Bích liều mạng thu nước mắt về, dùng sức cắn môi, không dám mở miệng. Cung Tịnh Kỳ nhỏ giọng nói: "Chẳng qua là gặp được Chu Tiệm, nói hai câu mà thôi, các nàng...... Thật quá phận." Oán hận lôi xé cái khăn tay trong tay, cắn răng nghiến lợi. Minh Phỉ thở dài, thấp giọng nói: "Lúc này không thể đi, vô luận như thế nào cũng phải chịu đựng chút thời gian."Mặc kệ có phải là Chu gia quá đa nghi hay không, lúc này đi, đều không thích hợp.