Hỉ Doanh Môn
Chương 176 : Chèo thuyền du ngoạn
Ngày đăng: 15:11 18/04/20
Edit: hoada
Cung Tịnh Kì và Cung Nghiên Bích lại giống như cọc gỗ bình thường ngồi bên cạnh Trần thị, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì đối với họ, Minh Phỉ thủy chung vẫn là người bên nhà chồng, chuyện liên quan đến danh dự Cung gia, cũng quan hệ mật thiết đến mặt mũi Minh Phỉ và Trần thị nên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể đối đãi với các nàng thiếu chu đáo được.
Lời nói không hay có thể gây tổn thương người khác rất sâu, nhưng đó cũng là bởi vì ngươi quá coi trọng nó, tuy nhiên nếu như ngươi không để ý đến nó thì nó cũng không đủ gây sợ hãi gì.
Không lâu sau, Chu Thanh cười cười đỡ Chu phu nhân đi vào, Chu phu nhân quét ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cung Nghiên Bích rồi xoay mặt đi nói chuyện với Hồng phu nhân, Chu Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh Minh Phỉ, ôm cánh tay nàng nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi a.”
Minh Phỉ cười cười: “Chúng ta vốn đến làm khách, không ngờ cuối cùng lại mang thêm phiền phức đến cho nhà các ngươi, là chúng ta nên nói xin lỗi mới đúng.”
Chu Thanh hờn nói: “Ngươi nói cái gì đấy. Các nàng là các nàng, ngươi là ngươi, làm sao đổ lỗi cho ngươi được. Huống chi cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm. Ngươi còn nhớ rõ cái vị sắp trở thành tẩu tẩu của ta không? Chính là người Đào gia kia ấy.”
Minh Phỉ gật đầu: “Nàng đã tới chưa vậy? Sao từ nãy ta không thấy nàng?”
Chu Thanh nói: “Không phải nàng ta đâu, không lâu nữa nàng phải ra khỏi các, muốn tránh hiềm nghi, làm sao tới đây được chứ? Là biểu muội của nàng ta, là một tiểu cô nương nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhìn thấy ca ca ta và Cung Nghiên Bích tình cờ gặp gỡ, đứng nói chuyện vài câu, bị người khác xúi giục mấy thì lập tức đi tới nói vài lời rất đanh đá, chua ngoa, lời nói rất không lọt tai, nhưng nàng ta vừa là khách cũng vừa sắp trở thành thân gia nên chúng ta cũng không tiện làm gì, chỉ có thể khuyên vài lời. Cho nên, cũng là do thân thích nhà chúng ta không hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng.” Nói rồi nàng chỉ chỉ đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi trong góc nói: “A, chính là đứa bé mặc bộ trang phục màu hồng kia kìa.”
Minh Phỉ nhìn nữ hài tử đó không có hứng thú, nên tùy ý nhìn qua rồi thôi, nàng chỉ nhìn thái độ của Chu phu nhân kia, lập tức có thể đoán ra sợ rằng chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng Chu Thanh lại cho nàng một bậc thang để đi xuống, nên nàng cũng không cần tra cứu mấu chốt của sự tình làm gì.
Chu Thanh không thể ở lâu với Minh Phỉ nên sau đó vội vàng đứng dậy rời đi, Trần Oánh thấy nàng rời đi thì lập tức lại gần bên nàng ngồi xuống: “Tuổi của Nghiên Bích lớn như vậy rồi sao vẫn chậm chạp chưa đính hôn? Mấy ngày nay, ta luôn nghe người ta bàn tán về nàng ấy.” Sau đó nàng ta chỉ chỉ vào trong thính đường, nơi Chu phu nhân và một đám người đang cười nói vui vẻ: “Một ngày nàng ấy chưa kết hôn thì người ta sẽ đề phòng thêm một ngày đấy.”
Cung Viễn Hòa ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn nàng: “Đó là vì ta có phải không? Vì ta trước đây phóng khoáng, tốt bụng?”
Minh Phỉ cười lắc đầu: “Người khác đồng tình ta là vì ta tìm như thế nào lại làm dâu một gia đình như vậy, chàng như thế nào lại để cho thẩm nương lấn lướt, hiếp đáp ta. Còn có người nói, nếu là ta không sống nổi thì có thể cùng cách đấy.”
“Hòa ly? Đây là mưu ma chước quỷ của ai vậy? Miệng người này nói linh tinh, vớ vẩn, một chút khẩu đức cũng không giữ lại?” Cung Viễn Hòa đang bơi chèo thì dừng lại nghi ngờ nhìn Minh Phỉ mang theo mấy phần không vui: “Rốt cuộc nàng muốn nói cái gì? Nàng thật biết sát phong cảnh đấy.”
“Không nên tức giận nha, ta chỉ đùa với chàng thôi.” Đương nhiên Minh Phỉ sẽ không nói cho hắn biết là ai đã nói, cũng không nhìn hắn, tay cầm một mái chèo khác, phối hợp động tác của hắn, khoát nước, chèo thuyền. Cung Viễn Hòa lặng yên một lát rồi chuyên tâm chèo thuyền.
Hai người đồng tâm hiệp lực chèo thuyền đến giữa hồ, nơi này sương trắng nhàn nhạt như màn lụa mỏng bao phủ tứ phía, tất cả những huyên náo, ồn ào, nóng bức như không còn nữa, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót trong rừng quế vọng lại từ xa, không gian xung quanh cực kì tĩnh mịch.
Nhìn nam nhân trầm mặc đối diện, đột nhiên Minh Phỉ có chút mất hồn, giống như có thứ gì bị nàng nắm chặt trong tay yên lặng không tiếng động thoát ra ngoài, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể nào nắm chặt được.
Cung Viễn Hòa thu hồi mái chèo lại, thấy Minh Phỉ còn đang nắm chặt mái chèo trong tay không thả thì nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, nhận lấy mái chèo cất đi xong rồi nhỏ giọng nói: “Tại sao đột nhiên lại không vui? Có phải là ai đã làm nàng tức giận rồi không? Chỉ cần nàng vui vẻ, thì lấy ta ra trút giận cũng được, ta bảo đảm sẽ không cãi, cũng không đánh lại nàng đâu.”
Minh Phỉ thở dài một hơi, ngẩng mặt lên nhìn hắn cười rực rỡ, nói khoa trương: “Ta bị người khác khinh bỉ. Cảm giác rất buồn bực! Chàng nói phải làm thế nào mới được?”
Cung Viễn Hòa cầm lấy tay nàng đặt lên mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Thật xin lỗi! Mặc dù ta hiểu rõ nói cái này không có ý nghĩa nhưng vẫn thật xin lỗi nàng.”