Hỉ Doanh Môn
Chương 183 : Phân chia gia sản (2)
Ngày đăng: 15:12 18/04/20
Edit: hoada
Cung Viễn Hòa vừa nhận được tin tức đã vội vàng đến ngay Thủy Thành Phủ bái kiến Tiết đại cữu và hai vị biểu ca. Tiết đại cữu mặc một thân y phục gấm xanh ngọc, không có râu ria, nhìn qua có vẻ gầy yếu nhưng tinh thần thì rất tốt, diện mạo có năm sáu phần giống Cung Viễn Hòa. Sau khi hành lễ, ngồi xuống hỏi thăm nhau, Minh Phỉ cười nói: “Qủa nhiên là cháu ngoại cữu không ra khỏi cửa nhà, hôm nay mới thấy cữu cữa và Cung Viễn Hòa rất giống nhau.”
Một câu nói của nàng đã kéo gần khoảng cách hai bên, Tiết đại cữu vui mừng lấy một tấm vải do Tiết đại cữu mẫu chuẩn bị cho Minh Phỉ, còn bản thân lại tặng cho Minh Phỉ một đôi ngọc kì lân khảm bảo thạch làm lễ ra mắt, hai biểu ca Tiết Trường Ích và Tiết Tiến Bộ cũng lấy tặng phẩm riêng tặng nàng.
Cung Viễn Hòa bảo người Xan Hà hiên mang đồ ăn đến Thủy Thành Phủ đón gió tẩy trần cho mấy người Tiết đại cữu, qua ba lần rượu mới đi vào vấn đề chính. Tiết đại cữu cười nói: “Phụ thân con không về cũng vừa đúng, nhất định ta sẽ khiến cho ác phụ kia chịu nhiều đau khổ! Các con khó mà nói, khó thực hiện, tất cả để ta làm, ta nói mà thôi! Dù từ đó đến nay, ta với phụ thân con không thân thiện nhưng chỉ cần con còn nhận ta là cữu cữu thì không có gì ta phải lo lắng hay sợ hãi cả!”
Bởi vì nhìn thấy sắc mặt Cung Viễn Hòa không tốt, Tiết đại cữu biết lòng hắn vì sao lại không vui nên chỉ đành thở dài, nói: “Thôi, mới vừa rồi là ta nói lẫy. Mặc dù, chuyện nên làm thì phải làm nhưng con cũng đừng oán hận cha con. Ngay cả hắn cũng là vì đứng trên vai trò phụ thân để suy nghĩ thôi, mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt, là bậc làm cha làm mẹ luôn hi vọng con cái đều tốt. Hắn làm nhất gia chi chủ của hai nhà, tự nhiên hi vọng hai nhà cũng đều có thể tốt cả, khó tránh khỏi sinh ra ý tưởng sai lầm, đương nhiên sẽ làm ra chuyện không thích hợp. Nhưng nhìn tổng thể mà nói, hắn cũng không làm chuyện gì không phải với con, đúng không?”
Ông chỉ chỉ tay về phía đứa con lớn Tiết Trường Ích: “Từ nhỏ, thân thể của tam biểu ca con có chút suy yếu, tính tình cũng rất mộc mạc, ta và mợ con khó tránh khỏi chăm sóc, quan tâm hắn nhiều hơn, còn đại biểu ca con thì bỏ bê ít nhiều. Đại biểu ca con cũng thường oán trách ta thiên vị đệ đệ, thật ra thì ta chỉ cảm thấy, hắn không cần chúng ta quan tâm nhiều cũng có thể sống rất tốt, mà tam biểu ca con, nếu ta không chăm sóc hắn nhiều một chút, để hắn học thêm chút bản lĩnh, tích lũy nhiều của cải một chút thì sau này ta già đi, chết rồi, hắn làm sao đây?” Hi vọng con cái đều tốt, muốn nhi tử hay nữ nhi đều có cuộc sống tốt, muốn con cái ưu tú, mạnh khỏe chăm sóc cho đứa con yếu đuối, nhu nhược, chỉ sợ rằng đa số đó là suy nghĩ của các bậc cha mẹ trên đời này.
Vì Tiết Trường Ích không nghĩ phụ thân đề cập đến bản thân nên hơi đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Phụ thân, không phải vì ngày trước con còn chưa hiểu chuyện sao? Bây giờ, con cũng đã là phụ thân rồi, con hiểu mà. Ngài tội gì trước mặt biểu đệ và biểu đệ muội làm cho con mất mặt chứ?”
Tiết đại cữu cười to: “Không phải lúc nhỏ ngươi rất bất bình và cảm thấy bị tổn thương sao?”
Có câu chuyện này làm nhạc đệm, sắc mặt Cung Viễn Hòa mới dễ nhìn một chút: “Chắc hẳn phụ thân con van ngài nể mặt mẫu thân đã mất của con, cũng vì mặt mũi của hắn mà khiến ngài tha thứ cho hắn một lần, còn chú ý mặt mũi của Cung gia, bảo ngài đến khuyên nhủ con phải không?”
Tiết đại cữu sờ sờ cằm, khuôn mặt trở nên dễ nhìn: “Ngộ, hắn viết thư cho ta, dùng tình cảm để làm ta cảm động, thoải mái thừa nhận sai lầm của mình. Chẳng qua, không phải là ta thương hại hắn mà là ta không muốn con phải khổ sở.” Vốn hắn có ý định nói xấu Cung Trung Tố mấy câu nhưng lúc này trước mặt Minh Phỉ, tốt xấu gì Cung Trung Tố cũng là phụ thân ruột thịt của Cung Viễn Hòa, cuối cùng nhịn xuống mấy lời khó chịu trong lòng. Hắn thầm nghĩ, không biết làm sao Cung Trung Tố lại tin tưởng rằng nhất định hắn sẽ làm như trong thư hắn giao phó chứ? Hắn mỉm cưởi.
Minh Phỉ hiểu ý tứ của Tiết đại cữu, trong chuyện này, hắn là người đứng ngoài cuộc, không hợp lí mà cũng không hợp pháp để xử lí chuyện Cung gia, nhưng đối với Cung Trung Tố thì lại khác, hắn là nhất gia chi chủ, hắn muốn chăm sóc tất cả mọi người, mang đến lợi ích cho tất cả, nếu có làm tổn thất một phần lợi ích của một người mà phần lớn người đều có lợi thì cũng không sao. Gia sản Cung Viễn Hòa nhiều, nhưng cũng chỉ của một mình hắn, mà hắn lại có công danh trong người, có tổn thất một chút gia sản cũng không ảnh hưởng gì, nhưng đối với chi thứ hai thì khác, có rất nhiều người, nếu ít đi thì chính là thiếu, dĩ nhiên nếu có thể có nhiều một chút thì cũng không sao.
Nếu Cung nhị phu nhân không làm loạn, thì tiền bạc đều ở đây cả, có lẽ Cung Trung Tố còn có thể trả tất cả tài sản trở về, nhưng bây giờ cái bộ dáng này, chi thứ hai lấy cái gì mà trả? Chính bản thân hắn hàng năm cũng phải tốn một số tiền biếu tặng các quan khác, cũng không thể để cho ba nhi tử chi thứ hai uống gió tây bắc mà sống qua ngay được. Cho nên, Minh Phỉ cho là, Cung Trung Tố gởi tới một bản danh sách, trên thực tế là hắn kết hợp gởi thư cho tất cả, trải qua nghĩ sâu tính kĩ, cho là chi thứ hai có thể lấy ra một số ít tài sản chia cho Cung Viễn Hòa.
Hắn không về là do hắn không dám về, bởi vì sau khi hắn về, có rất nhiều chuyện trong quá khứ không thể che giấu được, còn không bằng giả bộ hồ đồ sẽ tốt hơn. Hắn cho là không cần trước mặt Cung Viễn Hòa thì sẽ không ngay trước mặt nói ra tất cả chuyện quá khứ, và cũng chỉ cần trả một phần tài sản hợp lí là được. Nếu không thì nàng đoán, Cung Trung Tố đã viết thư cho Vương lão gia, nhất định khóc lóc cầu xin. Ỉu xìu không biết, loại người như hắn nếu cố tình che che giấu giấu chỉ làm ra hành động giấu đầu hở đuôi nhưng cũng hơn là tổn thương lòng Cung Viễn Hòa, sau đó cũng sẽ không lấy được kết quả như mong muốn.
Ngày hôm sau, Cung Viễn Hòa tới cửa bái phỏng Vương lão gia tử, còn Minh Phỉ lại tới bái phỏng Hồng phu nhân, đưa tất cả những sổ sách Chu di nương đặt trong một cái hộp cho Hồng phu nhân nhìn quua một lượt.
Cùng lúc đó, Cung nhị phu nhân cũng khẩn trương vì phải chuẩn bị mười vạn lượng bạc trắng, nhưng bà ta điên rồi mới có thể cầm mười vạn lượng bạc trắng đưa ra ngoài. Thiệu đại gia và thiệu đại nãi nãi, ở với Cung nhị phu nhân liên tiếp mấy ngày, mặc dù trong quá trình làm trung gian có bộc phát những trận cãi vả nhỏ nhưng nhìn tổng thể thì coi như biểu hiện hài hòa, dù sao đối đầu với kẻ địch mạnh, phải nhất trí cùng nhau đối ngoại. Thiệu đại nãi nãi ra mặt, thông qua rất nhiều quan hệ bảy quẹo tám rẽ, rốt cuộc cũng đến liên hệ với tổng quản nhà Hồng tri phủ tặng một hộp quà quý. Còn Thiệu đại gia thì đến cầu Ô thúc nhà Vương lão gia, cũng tặng một hộp quà như thế, không những vậy mà ngựa chạy không ngừng vó chạy qua chạy lại chạy giữa các quản sự ở Cung gia từ trước.
Ngày phân chia tài sản hôm đó, Cung gia mở cửa chánh đường, mời Hồng tri phủ ngồi ghế trên, Vương lão gia và Tiết đại cữu ngồi ở hai bên, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ cũng đại biểu đại phòng ngồi bên phải, chi thứ hai do Cung nhị phu nhân dẫn đầu ngồi bên trái, còn tất cả những thân quyến chứng kiến ngồi phía sau. Các quản sự của tất cả cửa hàng điền trang đều đứng ngoài chánh đường nghe.
Hồng tri phủ đồng ý nói: “Ngươi có gì thì nói đi.”
Cung Viễn Trật nói: “Mẫu thân ta nàng bị bệnh nhiều ngày nay, thần trí có chút không rõ ràng. Nhưng nếu không gọi nàng tới đây, chuyện lớn như thế nàng không yên lòng mà bây giờ nàng lại có chút hoảng hốt, thật sự những gì nói ra cũng không đúng, không phải là chủ ý của nàng. Tất cả cứ giống như phụ thân ta phân phó, ca ca không có ý kiến, ta cũng không có ý kiến. Bạc, ta sẽ nhờ tiên sinh kế toán tính toán hết rồi giao cả ra.”
Cung Viễn Hòa lên tiếng: “Thôi, nhị đệ, nếu là trong nhà không có tiền, ta cũng phải thông cảm thôi.”
Cung Viễn Trật thấy Tiết đại cữu cười lạnh nhìn mình thì vội nói: “Có, có.”
Vừa nói dứt lời đã bị Cung nhị phu nhân hung hăng hạ xuống, Cung nhị phu nhân cả giận nói: “Ta bị bệnh? Ngươi nói ta bị bệnh sao! Đồ đứa con không vâng lời, đồ bất hiếu! Ta còn chưa có chết, không đến phiên ngươi làm chủ đâu!”
Đứng một bên, Chu di nương vội vàng tiến lên kéo bà ta lại: “Phu nhân, thôi đi, chuyện lão gia đã quyết định, thì chính là như vậy đi. Đừng có khiến cho người ta nhìn vào cười, gia hòa vạn sự thì mọi sự mới có thể tốt lên được.”
Cũng không biết là bà ta kéo Cung nhị phu nhân như thế nào đột nhiên khiến Cung nhị phu nhân kêu thét lên rồi như phát điên quăng cho bà ta một bạt tai, níu lấy tóc của bà ta mắng nhiếc. Mọi người nhìn thấy, xác nhận Cung nhị phu nhân quả nhiên muốn phát bệnh tâm thần, thật sự là điên rồi, Cung Viễn Trật liếc mắt, đầu đầy mồ hôi chỉ huy cung nhân đưa Cung nhị phu nhân đi xuống.
Lúc vừa đi khỏi, Cung nhị phu nhân còn hét chói tai nhưng rồi từ từ cũng không còn gì nữa. Cũng không biết là bị chặn miệng lại hay là xa quá không nghe được. Vương lão gia tử thở dài một tiếng: “Bị bệnh thì phải chăm sóc cho cẩn thận, còn quan tâm đến chuyện bé xíu này làm gì chứ?”
Hồng tri phủ nói: “Ta có một bằng hữu là đại phu rất giỏi, để ta mời đến xem một chút.”
Tiết đại cữu cũng nói: “Ở chỗ của ta có linh chi rất tốt, vừa đúng dùng để chữa bệnh, để ta gọi người mang đến.”
Cung Viễn Hòa nhất nhất cảm ơn.
Cái gì là tự mình làm bậy không thể sống? Đây chính là nói người như Cung nhị phu nhân. Cung Trung Tố đã cho bà ta một bậc thang, Cung Viễn Hòa nguyện ý không truy cứu, tất cả mọi người cũng đều nhắm một mắt mở một mắt, bà ta lại không chịu nhả bạc ra mà cứ nhất mực chỉ giao một vạn lượng bạc, còn nói chuyện khó nghe như vậy. Ngay lúc đó, ý tưởng của Minh Phỉ đúng là, Cung Trung Tố đúng là một kẻ ngu xuẩn, hắn lại đi coi trọng và tin tưởng một người như Cung nhị phu nhân, mà bà ta cũng không có coi trọng hắn, mới dẫn đến kết quả là chuyện xấu trong nhà bị bêu ra ngoài khiến người khác chê cười; mà Cung nhị phu nhân lại không biết phân biệt tốt xấu, không biết thu liễm, chẳng biết xấu hổ điên điên khùng khùng. Chu di nương a, bà quả nhiên âm độc, Cung nhị phu nhân rốt cuộc cũng thành người nửa điên nửa tỉnh rồi.
Cung Viễn Trật rất nhanh quay lại chánh đường, hiện tại Cung nhị phu nhân bị bệnh, hắn chính là nhất gia chi chủ, chuyện rất nhanh đã được quyết định, tất cả đều đâu vào đấy, Cung Viễn Trật cắn răng lấy hơn phân nửa phòng thu lương bán coi như cũng gọp đủ ngân lượng, Cung Viễn Hòa nhận bạc, thu lại khế ước phòng ốc, thanh toán xong xuôi, ngay tại chính đường trả lại cho chi thứ hai một vạn lượng, bày tỏ ơn nuôi dạy của Cung nhị phu nhân, bạc này ý để cho Cung nhị phu nhân mời đại phu giỏi, dùng thuốc tốt, nhất định chữa khỏi bệnh cho bà ta.
Tiếp sau đó còn góp bốn vạn hai để tu sửa đê sông, xây trường học, tất cả để Hồng tri phủ chủ trì. Hành động này của hắn khiến cho rất nhiều người không ngờ đến. Mặt mũi của Hồng tri phủ cũng tốt hẳn lên, khen hắn không ngớt lời; Cung Viễn Trật lúc đầu không hiểu, chỉ cảm thấy hắn đây là vì che đậy cho Cung gia; Vương lão gia tử thì âm thầm gật đầu; Tiết đại cữu bĩu môi không cho là đúng nhưng khi đi qua vẫn vỗ đầu vai hắn cười to rất thoải mái.
Sau đó, Cung Viễn Hòa nghiêng người bên tai Minh Phỉ nói rất nhỏ: “Hồng đại nhân là người tham lam. Không đút cho hắn ăn no, chỉ sợ tất cả mọi người phải xui xẻo rồi.”