Hỉ Doanh Môn

Chương 193 : Thư (1)

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Editor: Lovenoo1510



Kim Trâm đem tiền thưởng giao cho Kim trù nương: “Kim nương tử, hôm qua người làm thịt viên rất ngon, khách rất thích. Đây là đại gia và nãi nãi thưởng cho người.”



Kim trù nương lo lắng nói: “Đây là việc nằm trong phận sự của ta, đại gia và nãi nãi cứ hai ngày ba bữa lại khen thưởng, làm lòng ta thật sự áy náy.”



Kim Trâm cười nói: “Thưởng người là vì người làm việc tốt, người hãy cứ tiếp nhận, khách khí cái gì?”



Kim trù nương ngượng ngùng cười cười, đưa tay ra nhận bạc rồi cảm tạ, Kim Trâm hỏi nàng ta: “Người gần đây còn cùng Chu di nương học dược thiện không?”



“Đã lâu rồi chưa cùng học.” Kể từ sau Cung Nghiên Bích gặp chuyện không may, Chu di nương đã không ở phòng bếp của người hầu nữa, tên đồ đệ là nàng này tự nhiên cũng không được học nữa.”



Kim Trâm cười nói: “Nhà bọn họ trừ Chu di nương ra, còn có ai có trù nghệ tốt hơn không? Đại gia muốn ăn cẩu kỳ nhồi thịt nạc, nói ban đầu là Chu di nương chuyên làm món này. Người qua hỏi một chút, xem có ai biết làm không? Họ đi theo Chu di nương nhiều năm như vậy, không được mười phần thủ nghệ chắc cũng được năm phần.” Rồi đưa một xâu tiền cho Kim trù nương: “Có chút tiền sẽ dễ dàng hơn một chút.”



Kim trù nương nhận tiền: “Có một người là Vương trù nương, vẫn luôn là trợ thủ giúp Chu di nương phối đồ ăn, nghĩ đến chắc bà ta cũng biết cách làm món này, ta thu thập xong phòng bếp sẽ đi tìm bà ta.”



Kim Trâm cùng nàng ta nói mấy câu chuyện phiếm, mới cáo từ rời đi.



Giờ ngọ, Kim trù nương tới trả lời: “Vị Vương trù nương kia quả nhiên biết. Chẳng qua hôm nay bà ta phải làm thức ăn cho Nhị phu nhân, không rảnh, ta đã hẹn với bà ta, chờ buổi chiều bà ta làm xong chuyện bên kia, sẽ tới nơi này của chúng ra làm. Đại gia muốn ăn, sợ rằng phải đợi đến ngày mai.” Người ta chỉ chịu làm, không chịu dạy.



Thủ nghệ vốn toàn là những người có tay nghề sống yên phận, làm sao có thể dễ dàng dạy cho người khác được?



Kim Trâm đã hỏi ý tứ Minh Phỉ, nói: “Cũng được, nếu bà ta làm tốt, nãi nãi sẽ có thưởng.”




Cung Viễn Hòa chỉ đành phải đưa Minh Phỉ lên xe ngựa: “Nàng về trước, ta đi một chút sẽ về thôi.”



Đợi Minh Phỉ lên xe ngựa đi xa, Cung Viễn Hòa hỏi nha dịch kia: “Có biết tìm ta có chuyện gì không?”



Nha dịch này cười nói: “Tiểu nhân thật sự không biết ạ.”



Tẩy Tụy lấy chút bạc vụn để vào trong tay nha dịch, cười nói: “Làm phiền đại ca chạy một chuyến, đại nhân chúng ta không kịp mời ca ca uống rượu, ca ca thông cảm một chút.”



Nha dịch cười đến mắt cũng cong lên, miệng nói Cung đại nhân thật sự khách khí, dẫn đường phía trước nói: “Sáng sớm vẫn còn tốt, sau có người đưa lá thư, mới xem tin liền bảo nhanh mời đại nhân tới.”



Cung Viễn Hòa có chút hồi hộp, thu lại nụ cười trên mặt, bước nhanh về phía nha môn. Thấy mọi người, đều không có lòng dạ nào cùng hàn huyên, chạy thẳng tới phía sau nha môn.



Thời tiết quá nóng, Hồng tri phủ cũng không mặc quan phục, chỉ mặc một bộ áo lụa màu vàng nhạt, tựa người vào ghế bành dưới cửa sổ, bưng một ly trà, mặt đầy mồ hôi, nhíu mày, giống như rất lo âu, lo lắng vô cùng.



Lão nhân gia phục vụ phòng ngoài kêu một tiếng: “Lão gia, Cung đại nhân tới.”



Hồng tri phủ như tỉnh lại từ trong mộng, lật người ngồi dậy, lớn tiếng nói: “Mau mời vào.”



Cung Viễn Hòa đang muốn hành lễ, Hồng tri phủ đã đỡ lấy cánh tay của hắn: “Hiền chất không cần đa lễ. Xảy ra chuyện lớn rồi!” Ngay sau đó cầm lấy phong thư đã mở ở bên bàn đưa tới: “Ngươi xem một chút.”



Minh Phỉ về đến trong nhà, tắm rửa qua loa rồi đổi y phục tính canh giờ qua loa không sai biệt lắm để cho người chuẩn bị cơm tối. Đến giờ dậu, vẫn không thấy Cung Viễn Hòa trở về nhà, ngược lại lại có một nha dịch chạy tới, nói Tri phủ đại nhân mời cơm, bảo Minh Phỉ không cần chờ nữa.