Hỉ Doanh Môn

Chương 194 : Gửi thư (hai)

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Editor: Trịnh Phương.



Lúc trước Hồng tri phủ đã từng dung cơm cùng Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ cũng không nghĩ nhiều, tự động ăn cơm trước. Vừa thu bát đũa, Bạch Lộ đi vào bẩm báo: "Phu nhân, cữu lão gia của Trần phủ tới."



Minh Phỉ lấy làm kinh hãi, ban ngày mới gặp mặt, sao lúc này đột nhiên lại tới? Chẳng lẽ là bọn Trần thị xảy ra chuyện gì? Nàng không kịp suy nghĩ thêm điều gì, vội vã sửa sang lại y phục và đầu tóc, nhanh chóng chạy ra ngoài sảnh.



Trần Văn- huynh trưởng của Trần thị đang dùng trà do Tiết Minh Quý dâng lên, thấy Minh Phỉ vội vã chạy tới, liền cười nói: "Ngoại nữ tế [*] của ta không có ở nhà sao?"



[*] Ngoại nữ tế: Cháu rể ngoại = chồng của cháu gái bên họ ngoại.



Minh Phỉ tiến lên hành lễ thăm hỏi: "Ở lại phủ nha không về."



Hai người hàn huyên mấy câu, Trần Văn cũng biết Cung Viễn Hòa không biết lúc nào thì mới có thể trở về nhà, đành nói: "Hắn về thì ngươi bảo hắn lập tức tới tìm ta, nói rằng, người đưa thư của thúc thúc đã trở lại, nói là Ngự sử đã bắt công công [bố chồng] của ngươi." Hắn thở dài, cũng không nhiều lời với Minh Phỉ, chỉ cảm thấy với một phụ nhân, nhiều lời vô ích, nên tự cáo từ rời đi.



Thúc thúc mà Trần Văn nói tới, chính là vị thúc phụ làm Ngự sử Đô Sát viện nhị phẩm kia của Trần thị. Hắn cho người ta đưa tin tới, tất nhiên sẽ không thể là giả. Tiết Minh Quý cùng Hoa ma ma đều bị câu Ngự sử bắt Cung Trung Tố dọa sợ. Với tình huống không rõ rang này, hai người đều sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Cung Viễn Hòa, mang tai họa đến cho Cung gia.



Tiết Minh Quý tự đề nghị: "Phu nhân, tiểu nhân cưỡi ngựa đi bẩm báo cho lão gia."



Minh Phỉ dặn dò: "Nói lão gia không cần trở về nhà, đến thẳng Trần phủ."
Minh Phỉ nghĩ đi nghĩ lại, giùng giằng kêu một tiếng: "Truy Phong!"



Một chuỗi âm thanh vang lên, Truy Phong đã chạy tới như gió lốc. Nhìn thấy hai vị chủ nhân của mình nằm trên tảng đá với một loại tư thế kỳ quái mà dây dưa không ngớt, nghi ngờ nghiêng đầu nghĩ, phun đầy nước miếng vui mừng nhào tới, chuẩn bị gia nhập chiến đoàn.



"Trời ạ! Bẩn rồi!" Cung Viễn Hòa kêu một tiếng, lật người ngồi dậy, hai tay dí vào cái đầu to của Truy Phong, dùng sức đưa nó đẩy về sau, trong miệng nghiêm nghị nói: "Ngồi xuống!"



"Cung đại gia, chàng liền ở đây đón gió lạnh, ngắm sao cùng Truy Phong đi, ta đi về trước đây." Minh Phỉ nhân cơ hội đứng dậy sửa sang lại y phục tóc tai, liếc hắn một cái, dương dương hả hê xoay người trở về.



Truy Phong rốt cuộc không chống lại được uy quyền của Cung Viễn Hòa, rất nhanh đã bị bại trận, ngoắt ngoắt cái đuôi giống chó săn, khéo léo đi theo Cung Viễn Hòa trở về Bán Xuân viên.



Minh Phỉ tự trở về nhà chính, Hoa ma ma thấy mặt nàng đỏ lựng, tóc rối loạn, trên áo còn rất nhiều nếp uốn, trong lòng hiểu rõ, ghé đầu nhìn lên, nhưng không thấy Cung Viễn Hòa, ngạc nhiên nói: "Lão gia đâu?"



Minh Phỉ vùi đầu rót trà: "Đưa Truy Phong về Bán Xuân viên rồi." Giương mắt nhìn thấy vẻ mặt buồn cười lại không dám cười của đám người Kim Trâm, đỏ mặt, ra vẻ trấn định nói: "Bưng cho lão gia chén canh giải rượu, đưa nước nóng lên."



Hoa ma ma quan sát vẻ mặt của nàng, cười hỏi: "Phu nhân, chuyện kia có khi cũng không có vấn đề lớn đúng không?"



Minh Phỉ mơ hồ không rõ mà nói: "Chắc là vậy."