Hỉ Doanh Môn

Chương 197 : Cút!

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Edit: hoada.



Minh Phỉ về đến bên nhà đã thấy Hoa ma ma thương lượng chuyện gởi lễ vật cho Minh Tư.



Hoa ma ma nghe nói Minh Tư có hỉ, cũng không khỏi sầu lo vô cùng, muốn nói lại thôi, ở trong phòng đi vòng vòng vài vòng, cuối cùng nhịn cho đến sau bữa cơm chiều thì không nhịn nổi nữa, thừa dịp trong nhà không có người nào, liền kéo tay Minh Phỉ ý vị sâu xa nói: “Nãi nãi, nếu không thì mời Đường đại phu đến để ông ấy kê mấy thang thuốc điều dưỡng cơ thể được không?”



Minh Phỉ vẫn đang tính toán kì an toàn để ngừa thai nhưng thấy nói chuyện này ra thì không ổn nên chỉ hàm hồ nói: “Gần đây có quá nhiều chuyện bận rộn, để qua một thời gian ngắn nữa lại nói đi. Hơn nữa, ta cảm thấy thân thể ta khá tốt, cũng không có chỗ nào lạ cả.” Khi nàng còn ở Thái gia, Trần thị đã điều dưỡng cho cơ thể nàng rất tốt, nàng cũng rất coi trọng việc chăm sóc cơ thể, nên kể cả đau bụng kinh khi đến tháng căn bản cũng không có, nhiều nhất chỉ cảm thấy hơi mỏi thắt lưng mà thôi.



Tình huống này Hoa ma ma cũng rất rõ ràng, vì vậy bà ta do dự hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: “Nô tỳ đang muốn đại gia kia.” Minh Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ Hoa ma ma lại nghĩ sâu xa và thấu đáo như vậy, nhưng qua đó lại cảm thấy Hoa ma ma đối xử với nàng thật sự rất tốt, khiến cho nàng cảm động. Bình thường gặp phải chuyện này, đương nhiên người khác sẽ không nghĩ đến ai khác trước tiên mà là nghĩ ngay đến nàng. Nếu Cung Viễn Hòa thê thiếp nhiều, mà vẫn không có con cháu, tất nhiên sẽ hoài nghi Cung Viễn Hòa mới là đạo lý, nhưng bây giờ Cung Viễn Hòa chỉ có một mình nàng, không phải đầu tiên người ta sẽ hoài nghi người có vấn đề là nữ nhân sao?



Tâm Hoa ma ma không yên tâm lại tiếp tục: “Trước đây, đại gia ăn ở với nhiều người như vậy, nếu người ta cố ý hạ dược vào thức ăn hoặc thức ăn bị động tay động chân, có thể không ảnh hưởng đến tính mạng là chuyện bình thường, nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp người bên sát vách không muốn đại gia có con thừa tự thì sao đây? Trong lòng ngài có nghĩ đến chưa, vì vậy tìm cơ hội mời đại phu tới thay đại gia bắt mạch xem sao? Nếu như thật sự là do đại gia cũng có thể sớm chữa trị mới tốt.”



Vốn Minh Phỉ không nghĩ đến tình huống này, bị bà ta nói như vậy cũng cảm thấy có chút bồn chồn, trầm mặc hồi lâu rồi cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, nàng cười: “Ma ma quá nóng lòng rồi, chúng ta mới thành thân không bao lâu, bây giờ nói đến cái này thì có vẻ hơi sớm.” Đối với phương diện này, nam nhân rất nhạy cảm, Cung Viễn Hòa đương nhiên sẽ không nghĩ bản thân có bệnh, mà bản thân hắn còn là người rất mạnh mẽ trong chuyện phu thê, làm sao có thể thuyết phục hắn bắt mạch được? Huống chi hiện tại cũng chưa thể kết luận gì được, phải thành thân sau một hai năm rồi mới có đứa bé cũng chẳng thiếu gì.



Thấy nàng luôn từ chối, Hoa ma ma biết chuyện này cũng không dễ dàng gì chỉ đành thời dài: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày lão nô sẽ nấu một loại canh bổ đi? Ngài cũng phải nắm chặt cơ hội, hảo hảo điều dưỡng cơ thể, sớm sinh nhi tử để có thể an tâm một chút.” Phải hai tay hai bút cùng vẽ mới có thể an tâm được.



Minh Phỉ bất đắc dĩ gật đầu. Có lẽ nàng nên thuận theo tự nhiên thôi.


Lúc này, bữa tối cũng dọn ra, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ vì phòng ngừa Cung nhị phu nhân lại qua dây dưa nên hai người cũng không vội về nhà mà ở lại Thái gia ăn xong cơm tối rồi mới chậm rãi trở về.



Mới tới cửa, đã thấy lão Mã nghênh đón: “Nhị phu nhân vẫn đang đợi đại gia và đại nãi nãi đấy.”



Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ nhìn nhau bất đắc dĩ lắc đầu, cái này thật giống như cao da chó không thể bỏ được. Hàng ngày như thế không biết phải gặp bao nhiều phiền toái, một khắc kia, Minh Phỉ ước gì Cung Trung Tố mau chóng về nhà, chứ nếu cứ như vậy thì không phải dày vò bọn họ mệt chệt sao?



Từ sau sóng gió vụ từ hôn, căn bản Cung Tịnh Kỳ không xuất hiện nhưng lúc này cũng tới. Cung nhị phu nhân chi thứ hai đợi suốt một ngày nhưng vẫn không thấy bóng người, đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, vừa nhìn thấy Cung Viễn Hòa thì lập tức khóc rống lên, náo loạn cả nửa ngày thì cuối cùng Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa mới nghe rõ tại sao bà ta lại khóc. Đó là vì bên ngoài truyền, Cung Trung Tố gây chuyện bị trị tội, đã bị hạ ngục rồi. Nhìn thấy trụ cột trong nhà ngã xuống, từ trước đến nay Cung nhị phu nhân không biết sợ là gì cũng bị kinh hoảng vô cùng.



Cung nhị phu nhân níu lấy ống tay áo của Cung Viễn Hòa, trên mặt đầy nước mắt: “Nếu ngươi mặc kệ phụ thân ngươi, thật là thiên lý bất dung mà!”



Cung Viễn Trật vội vàng ngăn bà ta lại: “Nương, đó có thể là người ta truyền nhầm thôi, không thể coi như thật được. Hai ngày nay, đại ca vì chuyện này mà chạy khắp nơi, ngài để cho đại ca ngồi xuống thở, uống ngụm trà rồi từ từ nói chuyện cũng không muộn.” Cung nhị phu nhân lại xoay người qua kéo Minh Phỉ, lạnh lùng nói: “Hắn mà chạy khắp nơi sao? Đừng cho là ta cái gì cũng không biết, xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn có thời gian bồi nàng dâu về nhà mẹ đẻ, thật sự là một nữ nhân ác độc! Nói, các ngươi có làm chuyện này không? Có phải các ngươi mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không làm gì đúng không? Để mặc cho chúng ta xui xẻo phải không?”



Thấy bà ta kéo Minh Phỉ, Cung Viễn Hòa tức giận, kéo Minh Phỉ lại, sắc mặt xanh mét quát lên: “Cút ra ngoài! Ta nể bà là trưởng bối nên mới hảo hảo đối xử nhưng bà một chút dáng vẻ trưởng bối cũng không có, không biết gì thì cũng đừng có lên tiếng, cũng không có ai bảo bà là người câm đâu. Một người suốt ngày giả ngây giả dại, không phân biệt tốt xấu phải trái, còn liên tục vu cáo lung tung, mặt mũi của nữ nhi và cả Cung gia đều bị bà vứt sạch! Bà còn không biết chuyện này là từ đâu sao? Chính là do bà ban tặng đấy! Đã vậy còn đến nhà ta làm ầm ĩ? Mẫu thân ta họ Tiết không phải họ Thiệu! Cút!”



Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ nghe hắn quát đến ngẩn ngơ, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, đi lên kéo Cung nhị phu nhân đang muốn bạo rống đi nhanh ra ngoài.



Ở phía sau, Cung Viễn Hòa giận dữ mắng mỏ người làm: “Về sau không cần để cho kẻ điên kia vào nhà! Nếu còn làm đại nãi nãi kinh sợ, ta muốn các ngươi phải trả giá gấp đôi! Các ngươi không ngăn được phải không? Ta thả chó tới thay các ngươi ngăn cản!”