Hỉ Doanh Môn

Chương 198 : Cạm bẫy

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Edit: Thu Lệ



Đám người Cung Viễn Trật há có thể không hiểu Cung Viễn Hòa đang cảnh cáo, nếu Cung Nhị phu nhân còn tới quấy rối nữa thì sẽ thả chó. Nghĩ đến trước đây Truy Phong từng cắn ma ma nha hoàn bên cạnh Cung Nhị phu nhân, mấy người cũng có chút sợ.



Cung Nhị phu nhân ra cửa đã trách cứ Cung Viễn Trật: "Nhìn thấy chứ? Ngươi luôn miệng nói hắn tốt, hắn chính là tốt như vậy? Cha ngươi đều đã vào ngục rồi mà hắn còn có ý định du ngoạn, thật là một kẻ vong ân phụ nghĩa."



Cung Tịnh Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Đừng nói nữa! Chúng ta đi cầu xin người ta, làm gì có kiểu cầu người như vậy sao?" Không bị người ta đuổi đi mới là lạ, nhất định chính là tự rước lấy nhục.



Cung Viễn Trật cũng không muốn nói gì với bà ta, giao bà ta cho nha hoàn ma ma, lạnh lùng nói: "Nương nghỉ ngơi đi, chuyện như vậy nương đừng có xía vào, gấp cũng không gấp được, chỉ có thể đợi đại ca dò nghe tình huống rồi nói sau. Nếu trong nhà không có tiền, cũng đừng lấy đi thả trôi sông, đến lúc thật sự cần thì lại không có."



Cung Nhị phu nhân thấy nữ nhi và nhi tử cùng xoay người rời đi, không khỏi vội la lên: "Không phải at gấp gáp lo lắng cho phụ thân ngươi sao?"



Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ mặc kệ không hỏi bà ta, trực tiếp đi xa rồi.



Cung Nhị phu nhân sững sờ nhìn con cái đi xa, cụp bả vai xoay người đi trở về. Có gì ghê gớm đâu, bà ta cũng không phải là người không biết, ngày mai bà ta đi đến những nhà quen biết, tìm những người qua lại tốt lúc trước suy nghĩ biện pháp, trước tiên cứu người trong ngực ra rồi hãy nói. Bạc à, nếu không lấy được từ phòng lớn keo kiệt, cũng không ép được, bà ta chỉ có thể lấy của mình, bà ta không thể không có Cung Trung Tố, cái nhà này cũng không thể không có Cung Trung Tố.



Cung Nhị phu nhân suy nghĩ đến nửa đêm, nghĩ đến phiền lòng, mấy lần nhớ tới Chu di nương, Chu di nương thường có rất nhiều biện pháp, ánh mắt cũng chính xác, chỉ tiếc...... Cung Nhị phu nhân hận hận chửi nhỏ một tiếng, nếu không phải Chu di nương quá mức giảo hoạt, bà ta cũng sẽ không mắc lừa, giữ lại nhiều năm như vậy bây giờ muốn động thủ cũng không dễ dàng.



Ai cũng không nhờ vả được...... Cung Nhị phu nhân trằn trọc trở mình không ngủ được, đứng dậy cầm đèn cung đình sừng dê nhỏ ở góc tường, đi tới sau bức màn, nha hoàn trực đêm bên ngoài nghe tiếng vang, cần thận nói: “Phu nhân?"



Bà ta không nhịn được nói: "Ngươi ngủ đi!"



Nha hoàn kia không dám lên tiếng.


Thiệu Ngũ nói: "Đi, chúng ta đi uống rượu."



Hai người kề vai sát cánh, tự đi tìm niềm vui.



Cung Nhị phu nhân về đến nhà, Cung Viễn Trật đang trông ngóng, thấy bà ta bình an trở về, tóc tai ăn mặc đều chỉnh tề mới yên lòng, tùy tiện hỏi mấy câu, liền sai nha hoàn ma ma hầu hạ bà ta dùng cơm, còn mình trở về thư phòng.



Một mình Cung Nhị phu nhân cơm nước xong, cảm thấy trong nhà vô cùng buồn bực, cũng không cần người hầu hạ tự mình tản bộ trong sân.



Tản bộ trở về, sắc trời đã tối, Chu di nương và nha hoàn cầm ngọn đèn lồng đứng ở bên đường, nhìn thấy bà ta tới đây liền cẩn thận từng li từng tí hành lễ, Cung Nhị phu nhân tức giận nói: "Ngươi đi làm cái gì?"



Chu di nương nâng cặp mắt sưng đỏ lên: "Phu nhân, lão gia không sao chứ?"



Cung Nhị phu nhân chán ghét nói: "Không cần ngươi quan tâm. Cút ngay!"



Chu di nương quỳ xuống, khóc không thành tiếng: "Phu nhân, dù nô tỳ có lỗi lớn gì đi chăng nữa thì ngài cũng không thể giận dỗi nô tỳ vào lúc này. Lão gia là trụ cột của nhà chúng ta, không có ông ấy, nhà chúng ta cũng sẽ xui xẻo theo. Trước mắt chuyện của ông ấy mới là quan trọng nhất, nếu ngài muốn phạt nô tỳ cũng phải đợi lão gia bình an, sau đó mới xử trí cũng không muộn."



Cung Nhị phu nhân cười lạnh nói: "Ngươi cũng xứng để ta giận dỗi? Ý cửa ngươi chẳng lẽ ngươi còn có thể giúp một tay hay sao? Không có ngươi ở giữa giở trò làm chuyện xấu thì sao lại xảy ra nhiều chuyện này? Mau cút! Tránh cho ta không nhịn được mà đánh chết ngươi!"



Chu di nương nhào qua ôm lấy đầu gối của bà ta, mở to hai mắt: "Phu nhân, xin ngài nể mặt nô tỳ thành tâm, để nô tỳ làm chút chuyện cho lão gia được chứ? Không giúp được đại ân, nhưng đề xuất chút biện pháp cũng được. Ngài quên rồi sao, lúc nào biện pháp của nô tỳ cũng có thể sử dụng được mà."



Trước mắt, quả thật an nguy của Cung Trung Tố là quan trọng nhất, Cung Nhị phu nhân có chút động lòng.



Thừa dịp Cung Nhị phu nhân ngây ngẩn, Chu di nương nói một câu nhỏ không thể nghe thấy: "Ngươi hận ta như vậy sao không bán ta, hoặc là độc chết ta? Chẳng lẽ ngươi sợ ta?"