Hỉ Doanh Môn

Chương 199 : (Hai)

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Editor: Lovenoo1510



Bà ta đang hướng về phía mình tuyên chiến! Trong nháy mắt ánh mắt Cung nhị phu nhân mở to, dưới ánh đèn Chu di nương mặt như hoa da trắng như tuyết, một đôi mắt u ám nhìn mình, khóe miệng chứa vài phần khinh thường, vài phần lạnh lẽo. Dường như giống, Tiết thị năm đó khi lần đàu tiên nhìn thấy mình cũng như vậy, đều như vậy, đều xem thường như vậy.



Mình mới không sợ nàng ta! Cung Nhị phu nhân chỉ cảm thấy một âm thanh ong ong vang lên trong đầu, một cơn lửa giận từ lồng ngực đột nhiên vọt lên, bức thẳng lên cổ của bà ta, làm bà ta kìm nén đến nỗi nổi gân xanh, chỉ muốn hung hăng đánh Chu di nương đang ở trên đất một trận mới có thể dừng lại cơn tức này.



Bà ta thở hồng hộc, nhìn trái nhìn phải, không thấy thứ gì tiện tay, ánh mắt rơi vào chiếc đèn lồng trong tay nha hoàn đứng bên cạnh, chuôi đèn lồng làm bằng trúc la hán, nhìn có vẻ rất chắc chắn, khi quất lên trên người Chu di nương chắc sẽ rất thoải mái. Bà ta đoạt lấy, không đầu không đuôi đập về phía người Chu di nương.



Chuôi đèn lồng rơi trên đầu Chu di nương, đèn lồng theo động tác kịch liệt của bà ta lên xuống bay lượn, điên đảo, một tiếng rầm nhỏ, đèn lồng bốc lên, bà ta làm như không nhìn thấy, cũng không dừng tay, rốt cuộc, ngọn lửa cháy trên y phục của Chu di nương.



“A…… phu nhân tha mạng! Nhị công tử cứu mạng!” Chu di nương cố gắng che chở khuôn mặt, kinh hoảng kêu lên luống cuống, lăn lộn khắp nơi, cố gắng dập lửa trên người.



Cung nhị phu nhân vừa lòng nhìn bà ta kêu la lăn lội thảm thiết, cười lạnh: “Ngươi cái loại người ti tiện làm hư chuyện của ta! Cái loại vong ân phụ nghĩa!”



Nha hoàn bên cạnh kịp thời phản ứng, kêu lên: “Có ai không, di nương bốc cháy rồi!” Một nha hoàn vừa vặn cầm một chậu nước từ bên cạnh qua, nhanh tay lẹ mắt dội lên, dập tắt lửa.



Sắc mặt Cung Viễn Trật tái xanh mặt nghe bọn nha hoàn kể lại tình hình: “Chu di nương lo lắng cho lão gia, đi cầu phu nhân, nói để cho bà giúp đỡ đưa ra chút chủ ý, phu nhân bảo bà ấy biến đi, bà ấy không chịu, phu nhân dùng chuôi đèn lồng đánh bà ấy, ai biết lại cháy người.”



Cung Viễn Trật trầm mặt một hồi lâu, thở dài, tự đi thăm Chu di nương, dập lửa kịp thời, Chu di nương chỉ bị thương một chút, thấy hắn đi vào, liền yên lặng rơi lệ.



Cung Viễn Trật nói: “Di nương chịu khổ rồi.”



Chu di nương nghẹn ngào, Cung Nghiên Bích và Cung Viễn Khoa không nói câu nào.



Không khí trong phòng thật sự lúng túng, Cung Viễn Trật bất đắc dĩ, đứng lên nói: “Sau này Di nương yên tĩnh ở đây thôi, không cần phải đi ra ngoài. Có gì cần, gọi người nói một tiếng, ta sẽ sai người đưa tới.” Lại dặn dò Cung Nghiên Bích: “Nhị tỷ tỷ, vẫn là làm phiền ngươi vất vả chăm sóc di nương một chút.”
Cung nhị phu nhân đi ra, đem ngân phiếu hai ngàn lượng đưa tới: “Hài tử ngoan, làm phiền ngươi, ta hiểu rõ ngươi không có tiền, không có tiền sẽ không dễ làm việc, trước lấy chỗ này dùng. Không đủ lại tới lấy nữa.”



Thiệu Ngũ nuốt nước miếng, ra vẻ tức giận trừng mắt: “Ngài nghĩ chất nhi là loại người gì? Ngài còn như vậy, ta sẽ đi đấy!”



Cung nhị phu nhân nhất định phải đưa cho hắn, Thiệu Ngũ quả thực phủi tay đi. Đi tới cửa, Cung nhị phu nhân kêu hắn: “Điệt nhi ngoan, cô mẫu là không muốn làm khó dễ ngươi.”



Thiệu Ngũ đổi giận thành vui, lại quay trở lại, ra mưu hiến kế: “Cô mẫu, đến lúc đó người ta hỏi ngài đòi tiền, ngài cũng không thể cứ đưa bạc cho hắn như vậy, phải để hắn viết giấy cho ngài, đợi đến khi làm xong chuyện, cô phụ trở về, ngài sẽ đem mẩu giấy hoàn lại cho hắn. Hắn không muốn viết, thì chính là gạt người!”



Đến mức này Cung nhị phu nhân đã thật sự tin tưởng hắn đối tốt với bà ta, có giấy trên tay, bà còn sợ cái gì? Liền một lòng chờ đợi Thiệu Ngũ làm xong chuyện, phái người tới đón bà ta.



Thời gian trôi mau đã qua hai ba ngày, Minh Phỉ hẹn Chu Thanh và Trần Oánh đến, ngồi ở đình bên hồ hóng gió, ăn nho, hạnh đào, lựu các loại, cười nói thương lượng phải làm thể nào mới chu đáo toàn diện trong yến hội hoa Quế, hơn nữa vừa khiêm tốn lại không kiêu căng. Chu Thanh muốn xem kịch, liền khuyên Minh Phỉ bao cả đoàn kịch hát nhỏ, Minh Phỉ cười không ngừng cũng không nói gì, Trần Oánh so với Chu Thanh thì suy nghĩ chu đáo hơn, nói: “Ngươi là hồ đồ rồi, thời điểm này sao lại bao đoàn kịch hát nhỏ diễn được? Ngươi thật sự cũng nghĩ ra!”



Chu Thanh le lưỡi một cái, nói: “Không hát thì không hát, nhưng nhất định phải có mấy chiếc thuyền đi du hồ. Trọng điểm không phải là ngươi muốn mời Hồng phu nhân sao? Không phải nàng ta muốn du hồ xem hoa quế sao? Đây nhất định không thể sơ xuất.”



Trần Oánh che miệng cười nói: “Ôi chao, năm nay trong vườn hoa quế nhà ngươi cũng không có tên háo sắc nào rồi.”



Chu Thanh liếc nàng một cái, “Không mở bình thì sao biết trong bình có gì.” Rồi tự mình hưng phấn nói: “Ngươi thành thân, muốn xen vào chuyện nhà, thường ra cửa sẽ không tốt, ta nói chút chuyện cho ngươi nghe. Minh Tư thật là có thai?”



Minh Phỉ cười nói: “Đúng vậy, mấy ngày trước ta mới cho người tới tặng lễ.”



Chu Thanh nói: “Khó trách.”



“Nàng ta như thế nào?” Minh Phỉ biết ca ca của nàng Chu Tiệm cùng Thiệu Ngũ có lui tới, tất nhiên là biết chút tin đồn.