Hỉ Doanh Môn

Chương 200 : Đừng sợ

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Editor: Trịnh Phương.



Chu Thanh cười nói: "Hôm qua, mấy thiếu phu nhân của Thiệu gia mang theo gia nhân Thiệu gia tới đánh Ngũ tiểu thư Dương Gia Hạng xinh đẹp kia, đập sạch phòng ở của nàng ta, mang tất cả thứ đáng giá đi."



"Mấy vị thiếu phu nhân của Thiệu gia?" Minh Phỉ có chút ngạc nhiên. Mấy tức phụ của Thiệu gia thật đoàn kết, lại nguyện ý hành hung hồ ly tinh vì nhau.



Chu Thanh nói: "Đúng vậy. Minh Tư để lộ mặt, không vào nhà, vẫn luôn ngồi ở trong xe ngựa. Có lẽ là nàng vẫn bận tâm tới thân phận và mặt mũi, không muốn bị người khác lấy lý do để cười nhạo."



Trần Oánh lột vỏ một quả bồ đào, nói: "Người trong nhà nàng cũng không có ý tốt gì nhỉ? Ở đâu lại có chuyện kéo phụ nữ có thai đi làm loại chuyện như vậy, cũng không sợ gặp chuyện không may? Dù có thật sự muốn giúp đỡ, cũng không nên như vậy đi? Chắc hẳn sau đó Thiệu gia nhất định sẽ không buông tha cho Minh Tư."



Chu Thanh xem thường: "Hắn không thích thì sao? Phụ nữ có thai lớn nhất. Nếu Minh Tư không có chỗ dựa, sao lại dám đi tìm người ta mà xúi quẩy?"



Trần Oánh nói: "Mà nếu ta là nàng, nhất định sẽ không khinh suất [tùy tiện] như thế, sơ ý một chút, thua thiệt còn không phải là mình. Ngược lại còn tạo chuyện cười cho người khác."



Có thể là Minh Tư đã sớm biết chuyện Dương Gia Hạng. Ngày ấy, nàng ta té xỉu cũng không biết là thân thể suy yếu thật không, đi ra ngoài theo đại phu nhân Thiệu gia, cũng không thấy Thiệu đại phu nhân chịu chăm sóc nàng ta chút nào. Lựa chọn mang thai rồi mới xuống tay, cũng không có gì đáng trách, nhưng nàng quyết định dùng cách này, chọn lúc cái thai còn chưa ổn định đã động thủ, không khỏi quá nóng vội. Minh Phỉ chuyển chủ đề câu chuyện đi chỗ khác, hỏi Chu Thanh: "Ngươi quên thuộc với Hồng phu nhân, có biết nàng thích ăn những thứ gì không? Chúng ta tới làm thực đơn một chút đi?"



Sự chú ý của Chu Thanh cùng Trần Oánh lập tức trở lại với chính sự, liều lĩnh mạo hiểm bày mưu tính kế với Minh Phỉ.



Tiễn Chu Thanh cùng Trần Oánh đi, đã là giữa trưa. Minh Phỉ cho rằng Cung Viễn Hòa sẽ trở về nhà, liền tới phòng bếp nhỏ, phân phó Hoa ma ma làm đĩa tôm tươi xào rau hẹ cho Cung Viễn Hòa. Mới vừa bóc vỏ tôm xong, chỉ thấy Bạch Lộ chạy vào nói: "Phu nhân, lão gia mua một con cá chép sông! Ánh vàng lấp lánh." Di4end5an;l’equ6y~d0n



Cung Viễn Hòa lại mua thức ăn? Minh Phỉ rửa tay, cũng không cởi tạp dề đã đi ra ngoài theo Bạch Lộ. Mới được không bao xa, đã thấy Cung Viễn Hòa mặc áo bào Mặc Lan màu trắng tinh đi tới đây cùng Tẩy Tụy, trong tay Tẩy Tụy còn cầm một cái dây cỏ xâu một con cá chép lớn màu vàng kim. Trên mặt hai người đều mang nét cười.



Cung Viễn Hòa cười nói: "Trên đường về gặp phải người bán cá, nói là mới đánh lên, nhìn không tệ, nhớ rằng nàng thích ăn, liền mua. Tối nay mang hấp đi?"



Bạch Lộ thấy thú vị: "Phu nhân còn đang làm tôm cho lão gia đây, lão gia lại mua cá cho phu nhân."



Ánh mắt Cung Viễn Hòa rơi vào tạp dề trên người Minh Phỉ, nhìn nàng dịu dàng hé miệng cười, nhận lấy cá trong tay Tẩy Tụy, bĩu bĩu môi: "Đi làm việc của các ngươi."
"Chàng đều biết?" Minh Phỉ ngước mắt nhìn hắn, không thấy được khổ sở cùng tức giận trong mắt hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm.



"Ừ, ta biết rồi." Cung Viễn Hòa rút tay về, vòng quanh hông của nàng, cởi tạp dề xuống giúp nàng, dắt nàng đi tới chính phòng, nửa đường lại gọi người đi dọn dẹp phòng bếp, mang món ăn ra.



Đuổi người làm đi rồi, hai người ngồi xuống giường trúc ở trước cửa sổ, Cung Viễn Hòa ôm lấy Minh Phỉ, để nàng ngồi ở trong ngực hắn, một tay giữ lấy hông của nàng, một tay cầm tay của nàng, đặt một ngón tay ở trong miện nhẹ nhàng cắn: "Cữu cữu đã nói với ta rằng, không thể ăn đồ lung tung, ta cũng không ăn khuya một mình, tình nguyện đói bụng, cho ta ta liền lén đổ đi, vào những lúc khác, ta chỉ ăn đồ bọn họ ăn rồi, hoặc nhìn người bên ngoài ăn. Nàng còn nhớ rõ lần cuối cùng ta đến nhà nàng ăn chực ăn không? Cũng bởi vì Chu di nương được nàng chỉ định, ba ngày hai bữa đều đặc biệt mang đồ ăn tự nấu cho ta, ta ngại phiền."



Tảng đá đè ở trong lòng đột nhiên được đẩy ra, Minh Phỉ buông lỏng trong nháy mắt: "Sao chàng biết làm cá?" di^en~dan=le`qu_yd%on



Cung Viễn Hòa cười nói: "Cái này là bí mật, tối nay nàng theo ta...ta sẽ nói cho nàng biết."



Minh Phỉ rút tay về, tát hắn một cái, âm thanh rất mềm rất vô lực: "Nghĩ hay quá nhỉ!"



"Chúng ta trao đổi công bằng nha. Nàng không thiệt thòi, ta đã sớm làm từ trước. Nàng quên?" Cung Viễn Hòa rất ủy khuất nhìn nàng, cái đầu dùng sức cọ ở bên cổ nàng.



Minh Phỉ nói lảng sang chuyện khác: "Làm sao chàng biết? Có phải Hoa ma ma nói gì đó không?"



Cung Viễn Hòa cười: "Ta lại không ngốc. Các nàng cả ngày đều thương lượng muốn làm cái gì để ăn, thần thần bí bí, lúc trước nàng không thường xuyên xuống bếp, làm thức ăn cũng phải tinh xảo, ta nghĩ kĩ một chút sẽ hiểu." Hắn kể cho nàng nghe: "Củ từ, sò khô, cẩu kỷ, cây dẻ, rau hẹ, Hà Thủ Ô, cũng không cho ta ăn nhiều thứ......"



"Dù sao ăn cũng có chỗ tốt đối với chàng."



"Có lợi? Vậy tại sao ta lại đói?" Cung Viễn Hòa ôm chặt nàng: "Nàng không cần giả ngu, mau trả lời câu hỏi ban nãy của, rốt cuộc chịu hay không chịu?"



Minh Phỉ cúi đầu, khuôn mặt đỏ như ánh bình minh: "Đói bụng rồi, ta gọi mọi người đi ăn cơm."



"Một cái miệng khác của ta đói bụng." Cung Viễn Hòa cúi đầu ngậm chặt môi của nàng: "Ta biết rõ là nàng xấu hổ, không nói thì là chấp nhận. Ta biết làm cá, là do học từ Đặng đại ca, hắn từ nhỏ đã sống ở bờ sông......"