Hỉ Doanh Môn
Chương 215 : Thăm hỏi
Ngày đăng: 15:12 18/04/20
Edit: Thu Lệ
Xe ngựa đến Thôi phủ, tiến lên đưa thiệp, người gác cổng dẫn mấy người vào phòng khách yên lặng phía sau.
Hôm sau là ngày lành Thôi Mẫn cưới Viên Mai Nhi, nhưng trong phủ lại vô cùng yên tĩnh, không thấy trang trí lụa đỏ, cũng không thấy người đến người đi náo nhiệt. Minh Phỉ Tiếu thị và Cung Viễn Hòa đều thấy kinh ngạc.
Lát sau, người gác cổng ra ngoài cười nói: "Lão gia nhà ta mời Cung đại nhân đến thư phòng uống trà." Lại nói với Tiếu thị và Minh Phỉ: "Lát nữa má Chương sẽ đến đón hai vị phu nhân, kính xin hai vị chờ một chút."
Không lâu lắm, một phụ nhân mặc áo ngoài màu xanh, trang phục rất mộc mạc mỉm cười đi ra, hành lễ nói: "Tiểu thư của chúng ta đang bận, không phân thân nổi nên sai nô tỳ tới đón tiếp hai vị, mong thứ tội."
Minh Phỉ nhận ra đây chính là vị phụ nhân vẫn ở bên cạnh Thôi Cát Cát từ khi Thôi phu nhân qua đời. Phong thái hôm nay của bà rất khác, lúc trước bà ta đứng sau lưng Thôi Cát Cát, d/đ"l;q"d mặc dù vô cùng căm phẫn nhưng cũng không dám nhiều lời, hôm nay nhìn thấy thần thái phấn khởi, có thể thấy được cuộc sống khác trước, vội cười nói: "Má đa lễ."
Má Chương cười tiến lên, dẫn Minh Phỉ và Tiếu thị đi về phía nội viện. Tiếu thị có lòng hỏi thăm được chút tin tức hữu dụng cho Minh Phỉ, liền hỏi má Chương: "Liệu có gì muốn chúng ta giúp một tay không? Mặc dù trong phủ không thiếu gì, nhưng nếu có gì cần làm thì má cứ mở miệng."
Má Chương cười nói: "Không có việc gì. Cái gì cũng có sẵn, tiệc rượu cũng đặt ở quán rượu, tân phòng đã sớm sắp xếp xong, ngày mai sai người treo lụa đỏ, dán chứ hỷ lên, từ giờ đến sáng sớm ra bến tàu đón người, mở tiệc xong đưa vào động phòng là được."
Tự thuật hời hợt, nghe như hết sức xem thường.
Tiếu thị cố làm ra vẻ ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "Ah, hôm qua ta còn nghe người ta nói, đại nhân bao thuyền cấp tấp của Đặng gia đến Thủy Thành phủ đón dâu đấy. Sáng nay, lúc chúng ta đến còn tưởng rằng không gặp được đại nhân."
Má Chương kiêu ngạo cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Tin tức sai rồi. Lão gia chúng ta quá bận rộn công sự, khó khăn lắm mới dành ra hai ngày để thành thân, sao có thể đến Thủy Thành phủ đón người mới đến? Vì thế, ngày mai Viên gia lên đường, sau đó chúng ta đến bến tàu đón người là được."
Từ đó về sau, nàng đã nhận quản lý sự vụ trong nội phủ, Thôi Mẫn cũng chấp nhận địa vị quản gia của nàngị. Lúc trước người làm cũng xem thường nàng còn nhỏi, không an phận, nhưng sau mấy phen ân uy tịnh thi(*) của nàng dần dần không còn ai dám tiếp tục khiêu chiến. Về sau, thậm chí nàng còn nhúng tay sự vụ nuôi dạy trường đệ.
(*): Sử dụng nhân phẩm và ân sủng để quản lý cấp dưới.
Tiếu thị thở dài nói: "Ngay cả khi phía sau nàng có Vương phủ bày mưu tính kế, nhưng nàng có thể đi tới tình trạng như hiện nay cũng là do năng lực của nàng. Ta nghe người ta nói, sau này có lẽ Thôi Cát Cát phải vào cung."
Minh Phỉ chợt hiểu, tại sao Vương gia coi trọng Thôi Cát Cát như vậy, mà Thôi Mẫn lại tùy ý nữ nhi này nhúng tay vào huyện nhà rồi. Muốn cho nữ nhi sống sót không chút tổn hại trong cung đình thì những thế thái nhân tình, đấu đá phân tranh này đều phải học được. Mà từ trước đến nay, Thôi Cát Cát đã thích ứng vô cùng tốt. Thanh cao kiêu ngạo, Viên Mai Nhi gặp gỡ một kế nữ ghi hận như vậy, ít nhất trước khi Thôi Cát Cát rời nhà, cuộc sống nhất định không tốt hơn bao nhiêu.
Ngày hôm sau Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ đến tham hỏi nhà đại bá của Trần thị là Trần Tham Chính. Sau khi nghe tình hình của Trần phủ qua lời kể của Minh Phỉ, Trần Tham Chính sai người dẫ Minh Phỉ vào hậu đường, còn ông giữ Cung Viễn Hòa lại nói chuyện.
Trần Phu Nhân lại mập hơn mấy năm trước rất nhiều, thấy Minh Phỉ mang quà tặng vô cùng phong phú, trên mặt khá lịch sự, lôi kéo nàng nói rất nhiều chuyện, lại hỏi tình hình ở Thủy Thành phủ tình huống. Dần dần nói đến Thái gia, liền lộ ra dáng vẻ xem thường, trong lời nói rất không khách khí, sau đó liền kéo tới chuyện Thái gia nhờ vả trước đây, nửa đường lại bị nàng thất tín nên Ngụy ma ma phải trở về, dối trá thở dài nói: "Lúc ấy ta cũng không có cách nào khác. Mặc dù đón người trở lại, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho mấy tỷ muội các ngươi, chỉ sợ vì vậy sẽ làm lỡ tiền đồ của các ngươi. Hôm nay nhìn bộ dáng của ngươi, cuối cùng ta cũng yên tâm. Có thể thấy được công lực dạy người của Ngụy ma ma rất phi phàm."
Vị bá mẫu này của Trần thị là người vừa keo kiệt, kiêu ngạo vừa không giữ tín, Minh Phỉ vốn dĩ đã không thích, hôm nay nghe nàng nói chuyện lại càng thêm tức giận. Nghe được lời này, liền cười nói: "Đa tạ bá bà ngoại quan tâm. Ngài cũng không cần lo lắng, có đôi lời nói thật hay, sư phụ dẫn vào cửa tu hành tại bản thân, nếu như mình không cố gắng thì Ngụy ma ma có dạy thế nào đi nữa cũng như không."
Lúc đầu Trần Phu Nhân còn cười, cười một hồi nụ cười liền khó coi.
Minh Phỉ cười đến tao nhã lịch sự: "Lần này tới ta có mang cho Ngụy ma ma ít quà quê, không biết nàng có rảnh không?"
Trần Phu Nhân nghiêm mặt phân phó Trần đại nãi nãi: "Ngươi dẫn nàng đi."