Hỉ Doanh Môn
Chương 219 : Đến bái phỏng
Ngày đăng: 15:12 18/04/20
Edit: hoada.
Cung Viễn Hòa không cho Cung Trung Tố có cơ hội lại nói tiếp: “Lần này, là sinh thần cữu cữu 50 tuổi, những năm này, hắn đối đãi với con giống như nhi tử ruột thịt, lại nói, cữu cữu chỉ có mẫu thân là người thân thiết nhất, nói thế nào thì con cũng phải đến chúc mừng cữu cữu. Còn Thôi đại nhân bên kia cũng là thân thích với Thái gia, nhạc phụ nhạc mẫu ở xa không thể đích thân đến, chúng ta thay mặt nhạc phụ nhạc mẫu cũng nên đến chúc mừng, có gì không đúng chứ.”
Lời hắn nói đều có lý lập tức khiến cho Cung Trung Tố ngượng ngập vô cùng. Sinh thần của Tiết đại cữu, theo lý là hắn cũng nên tự mình đến chúc mừng, thế nhưng hắn lại quên, thậm chí ngay cả một phần lễ cũng không sắp xếp để Cung Viễn Hòa chuyển đến. Nghĩ vậy thì không khỏi oán Cung Viễn Hòa: “Sinh thần cữu cữu ngươi, sao ngươi không nhắc nhở ta một tiếng?”
Nếu đã không để trong lòng, có nhắc nhở cũng không có ý nghĩa gì. Cung Viễn Hòa cười nói: “Con thấy trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự phụ thân không thể phân thân được, nên không nói với ngài. Dù không nói nhưng con cũng thay ngài chuẩn bị một phần lễ, cữu cữu còn hỏi thăm sức khỏe của ngài, đáp lễ ngài bằng một phần quà là nhân sâm trăm năm, mới vừa rồi con đã giao toàn bộ cho quản sự.”
Cung Trung Tố lắp bắp nói: “Ta thì cần gì đến nhân sâm trăm năm chứ? Hai ngày nữa, ngươi mang qua biếu cho Vương gia gia đi. Tuổi của ông ấy lớn, dùng rất thích hợp.” Lập tức lên tiếng gọi Lý di nương: “Nàng mang nhân sâm trăm năm mới vừa rồi bọn họ biếu cất đi, hai ngày nữa mang đến tặng cho Vương lão gia.” Cái gì không cần chứ? Đó là lấy thứ này để tạ Vương lão nhân khi ông đã giúp cho hôn sự Cung Nghiên Bích. Tay trái nhận đồ của bọn họ, tay phải lấy nó đi đền đáp người khác vì một đứa con khác. Minh Phỉ cảm thấy không thú vị, nháy mắt với Cung Viễn Hòa, ý bảo hắn mau về nhà.
Cung Viễn Hòa hiểu ý Minh Phỉ, thừa dịp Cung Trung Tố không chú ý cũng nháy mắt với nàng, ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng.
Cung Trung Tố vẫn không chịu để Cung Viễn Hòa rời đi: “Khi nào thì ngươi trở về phủ nha làm việc? Đi nghe ngóng một chút thử xem đơn kiện của chúng ta khi nào thì xử? Sao lâu như vậy vẫn không thấy động tĩnh gì?”
Cung Viễn Hòa cố ý nói cho hắn nghe: “Con đã xin phép nghỉ nửa tháng, vẫn còn hai ngày nữa mới đến phủ nha. Năm nay phủ nha có nhiều việc quá, cũng đã lâu chưa có dịp nghỉ ngơi, để hai ngày nữa đến cũng không muộn.”
Cung Trung Tố có chút ý giận muốn phát tát tính khí lên song đã kịp suy nghĩ lại hạ giọng hỏi thăm: “Lần trước, ngươi nói với ra về Thẩm đại tiểu thư kia, đó là do ai giới thiệu?”
Cung Viễn Hòa cũng hàm hồ nói: “Là nghe một đồng liêu nói chuyện, hình như có quan hệ bà con xa với Thẩm gia.” Lập tức ánh mắt Cung Trung Tố sáng lên: “Thật chứ?”
Cung Viễn Hòa chỉ cười cười không nói.
Trong nội tâm Minh Phỉ khẽ động liền hỏi: “Có phải đó là tân phu nhân của Thôi tham chính Thôi Mẫn không?”
Vô Bờ gật đầu: “Đúng vậy. Lúc này, Thôi đại nhân vẫn còn CÙNG quan chủ luận đạo đấy.”
Thiếu nữ mặc váy tím kia cười nói: “Vô Bờ, chúng ta lại không so được với nữ quyến của Thôi đại nhân, ngươi coi như cũng quen thuộc với chúng ta, không bằng lấy của chúng ta năm bạc tiền tử một quả đi.”
Vô Bờ cười: “Được thôi.”
Kim Trâm vội đếm ba ngân lượng đưa cho đạo sĩ: “Chúng ta mua sáu quả.”
Vô Bờ kia thu bạc, quen việc dễ làm lấy một cái thang đang dựng ở bên tường mang đến, leo lên cây quýt chọn quả quýt. Thiếu nữ áo tím đứng dưới tàng cây chỉ huy hắn: “Cái đó, là quả bên trái đó, chính là quả vừa tròn vừa lớn đó.” Vô Bờ mỉm cười, y như yêu cầu của thiếu nữ áo tím, chọn sáu quả quýt vừa đỏ vừa lớn vừa tròn hái xuống giao cho Kim Trâm. Kim Trâm theo ý của Minh Phỉ, cầm hai quả quýt đến đưa cho thiếu nữ mặc áo tím kia. Thiếu nữ áo tím có chút ngạc nhiên, cười nói: “Cho ta sao? Ta không thể không công mà nhận bổng lộc được.”
Minh Phỉ cười nói: “Vừa rồi không phải ngươi đã giúp chúng ta ra giá sao, nếu là giá như ban đầu, nếu chúng ta mua sáu quả quýt thì phải mất sáu lượng bạc, tiểu thư giúp chúng ta ra giá, chúng ta chỉ cần ba lượng đã mua sáu quả, tạ tiểu thư hai quả, chúng ta còn lời được một lượng bạc đấy. Sao lại nói là vô công bất thụ lộc chứ?”
Thiếu nữ áo tím cười một tiếng, đồng ý để người vú già đứng sau lưng nhận hai quả quýt, tự giới thiệu mình: “Ta họ Tiêu, tên Tiêu Từ, hai vị họ gì?”
Minh Phỉ rất thích người sảng khoái như vậy, nên cùng với Tiết Dã Thanh nói rõ tên họ của mình. Tiêu Từ nghe nói Minh Phỉ muốn đi gặp Thủ Chân Tử liền xung phong nhận việc: “Ta đi giúp ngươi nhìn thử, thuận tiện thúc giục hắn một chút.”
Mời vừa rồi, Minh Phỉ thấy nàng có quen biết với vị đạo sĩ trẻ trước mặt, lại cảm thấy nàng dường như rất quen thuộc với người trong đạo quán này, giờ lại nghe nàng nói như vậy, cho thấy cũng rất quen thuộc với Tống đạo sĩ. Vì vậy, nàng rất tò mò, rốt cuộc nàng ta là ai chứ?