Hỉ Doanh Môn

Chương 220 : Hỏi mệnh

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Edit: hoada.



Chỗ ở của Tống đạo sĩ là ở hậu viện sâu nhất, rường cột chạm trổ tinh xảo, hoa cỏ sum suê tươi tốt, quả nhiên là phong thái hoàng gia. Minh Phỉ đi theo bước chân Tiêu Tử đi vào viện, đi tới một vách tường phía trước, nghĩ đến có lần Cung Viễn Hòa nói vách tường này một con trâu húc phải cũng không thể sập được, không nhịn được bước lên đẩy thử một cái. Chợt nghe có người trầm giọng nói: “Không phải bức tường này đâu, mà là bức tường ngoài cùng ở phía nam.”



Minh Phỉ theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy Thôi Mẫn mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, bên hông có đeo một sợi lụa màu thạch anh, gác tay đứng ở hành lang, mỉm cười nhàn nhạt nhìn mình. Tống đạo sĩ mặc một chiếc áo choàng xanh, trong tay cầm một cái phất trần, mặt mũi hiền lành, dáng vẻ phiêu diêu tự tại đứng bên cạnh hắn cười nói: “Thôi đại nhân nói đúng lắm, bức tường đó là do bần đạo nhờ mười tiểu đạo sĩ đẩy cũng không hề hấn gì.”



Minh Phỉ buồn cười, sau khi chắp tay chào hỏi Tống đạo sĩ rồi mới hướng Thôi Mẫn hành lễ: “Thôi đại nhân vạn phúc.”



“Thì ra, đạo trưởng và biểu muội là chỗ quen biết cũ.” Thôi Mẫn quét ánh nhìn về phía Minh Phỉ rồi cười nói: “Đã hơn một năm không gặp, thấy ngươi đã trưởng thành không ít. Đã là thân thích, không cần khách khí như thế.”



Hắn mới chỉ tình cờ ở xa xa gặp nàng một lần khi nàng đi theo Trần thị đến điếu Vương thị, không nghĩ tới, thế nhưng hắn lại có thể nhớ chính xác không nhận lầm nàng, đây là người có nhãn lực và trí nhớ bậc nào chứ? Đây cũng là một bản lĩnh, tối thiểu sẽ không đắc tội với người không nên đắc tội.



Thôi Mẫn đi đến: “Ta ở tại Viên gia, biểu tẩu của ngươi có một loại trà ngon, nếu biểu muội có thời gian, không ngại cùng biểu muội phu đến uống một tách trà.”



Minh Phỉ cười đồng ý, Thôi Mẫn đi qua Tống đạo sĩ, bước ra khỏi viện môn.



Tiêu Từ nhào tới kéo tay áo Tống đạo sĩ nói: “Sư phụ, người xem, Vô Bờ thấy bạc liền sáng mắt, lại ra giá cao để bán quýt của chúng ta. Thu của bằng hữu ta đây hai lượng bạc một quả, hắn thật sự rất quá đáng, ngươi bảo hắn trả lại tiền cho chúng ta đi.”



Tiết Dã Thanh nghe vậy có chút muốn ngất xỉu, không phải chỉ bán năm bạc tiền tử một quả thôi sao?



Tống đạo sĩ cười chỉ vào Minh Phỉ: “Nàng sẽ bỏ ra hai lượng để mua một quả quýt sao? Lão đạo sĩ không tin.” Rồi chỉ chỉ tay về phía Tiết Dã Thanh: “Nếu nói là nha đầu kia thì ta còn tin một chút.”



Tiết Dã Thanh không phục: “Lão đạo trưởng, ngài làm sao dám chắc ta sẽ bị lừa chứ?”



Một tiếng “lừa” vừa thốt ra miệng, một đạo đồng mi thanh mục tú đứng bên cạnh Tống đạo sĩ không nhịn được thấp giọng ho một tiếng. Tiêu Tử cười đến mặt mày cong cong: “Thanh muội muội, vậy thì ngươi một lời trúng…”



Tống đạo sĩ nghiêm mặt nói: “Nha đầu này từ đâu tới, lại dám nói ta đây gạt người vậy? Chẳng lẽ chán sống rồi sao? Dám can đảm coi rẻ pháp lệnh thiên tử à?”




Minh Phỉ cũng phối hợp nhỏ giọng trả lời: “Không phải là đồ đệ của ngài sao? Ta nghe thấy nàng gọi ngài là sự phụ, cũng kéo tay ngài làm nũng mà.”



Lão đạo sĩ lắc đầu: “Không phải đâu. Nàng là tiểu sư muội của hồ ly Thanh Hư kia, cũng không phải đồ đệ của ta.”



Minh Phỉ có chút hiểu song vẫn ra vẻ hồ đồ hỏi: “Chẳng lẽ Thanh Hư còn có một sư phụ khác sao?”



Lão đạo sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nàng sắc lẻm: “Làm sao ngươi có thể đần như vậy chứ? Nàng là sư muội của hắn, nhưng không muốn làm đồ đệ của lão đạo sĩ ta, nếu thật sự là đồ đệ của lão đạo sĩ ta thì chẳng phải là muốn xuất gia rồi hả? Vẫn là chuyện thế đó, hiểu không?”



Thiếu chút nữa Minh Phỉ đã phun ngụm trà mới vừa uống, này lão bất tử, làm việc như thế nào vậy? Làm chuyện gì? Phải khó khăn lắm nàng mới nuốt ngụm trà rồi mới hỏi: “Vậy ngài tính toán tác thành cho hắn cửa hôn sự này sao?”



Trong mắt lão đạo sĩ lóe từng ánh sáng lòe lòe rướn người tới: “Nha đầu này rất có tiền, phải cho nàng ăn chút đau khổ thì mới kiếm chút bạc chứ. Nếu không sau này ai lại có thể từ xa xôi chở tới đây mười mấy xe dược chứ?”



“Đúng rồi, Thanh Hư vẫn ở đây chứ? Sao lại không thấy hắn? Hay là vẫn còn chưa có trở lại?” Thì ra lần gặp trước ở trên đường chính là áp tải xe ngựa dược liệu của Tiêu Từ, Minh Phỉ có chút đồng tình với nàng ta, chỉ mong của cải nhà nàng ta đủ giàu có một chút nếu không sẽ nhanh chóng sạt nghiệp mất.



Lão đạo sĩ vuốt râu trả lời: “Đã trở lại rồi, lúc này có lẽ đang ở dược phòng nghiên cứu phương thuốc thôi. Chờ lão đạo sĩ ta chết rồi, hắn suy nghĩ mở đại dược phòng đấy.”



“Ý kiến hay a, dược phòng làm ăn rất đàng hoàng, nhất định tương lai có thể kiếm được rất nhiều tiền.”



Thanh Hư một thân đạo bào trắng đứng ở cửa từ lúc nào nhàn nhạt lên tiếng: “Bây giờ ta đã không nghĩ kiếm tiền như vậy.”



Tiêu Từ đứng ở bên cạnh hắn híp mắt nói: “Đó là dĩ nhiên, sau này nhất định ngươi sẽ không bao giờ thiếu tiền.”



Không đợi Thanh Hư trả lời, nàng lại lớn tiếng kêu lên: “Sư phụ có nói qua ngươi rất biết kiếm tiền, nhất định ngươi phải kiếm thêm nhiều tiền một chút, nhất định không được đập vỡ chiêu bài của sư phụ đâu. Còn nữa, ngươi còn nợ tiền mười mấy xe thuốc của ta! Chừng nào thì ngươi trả hả?” 



Không có tiền sẽ phải đem thân trả nợ, Minh Phỉ âm thầm thay nàng bổ sung vào.