Hỉ Doanh Môn

Chương 221 : Ánh sáng rực rỡ

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Edit: Thu Lệ



Thanh Hư nhàn nhạt nhìn Tiêu Từ một cái: "Ta sẽ trả lại."



Tiêu Từ ra vẻ lau mồ hôi: "Ngươi nhớ là được rồi."



Thanh Hư có chút nổi giận, nhìn hắn người giựt nợ sao? Vốn đợi nói lên đôi câu, nhưng nhìn vẻ mặt "Ta biết ngay ngươi nhất định sẽ không nhịn được mà ầm ĩ với ta" của Tiêu Từ, lập tức đổi một dáng vẻ không sao cả.



Lúc ăn cơm, Tiêu Từ tựa như một mèo trêu chọc con chuột, thỉnh thoảng trêu chọc Thanh Hư một cái, Thanh Hư ba phen mấy bận không nhịn được muốn phát tác, lại im hơi lặng tiếng  trầm mặc. Mấy người khác nhìn hai người họ đấu pháp, chỉ cảm thấy thức ăn đều thơm ngon hơn rất nhiều.



Tống đạo sĩ tốn bắt mạch cho Tiết Diệc Thanh tốn thời gian rất lâu, kiểm tra màu da, sắc môi, bựa lưỡi, đang lúc mọi người cũng có chút đợi không được nữa mới cau mày nói: "Ta phải suy nghĩ thật kỹ về phương thuốc, đợi nghĩ kỹ rồi ta sẽ đưa thuốc cho các ngươi."



Minh Phỉ nhìn vẻ mặt ông dường như có chút mệt mỏi rồi, liền đứng dậy cáo từ.



Tiêu Từ thấy thế, cũng nói: "Ta và cùng đi với các ngươi."



Thanh Hư liếc nàng một cái, quay mặt đi.



Lúc Tiêu Từ đi ngang qua bên cạnh hắn, giả vờ lơ đãng dùng sức đạp hắn một cước, đi tới cửa viện quay đầu lại, nét mặt tươi cười như hoa phất phất tay với Thanh Hư: "Ta đi nhé!"



Thanh Hư không có biểu tình. Sau lưng hắn, Vô Nhai lại vui mừng phất phát tay với Tiêu Từ: "Tiểu Tiêu, ngươi chậm một chút."




Hôm nay hắn mặc bộ cẩm bào màu tím sẫm tay áo hoa, bên hông buộc đai lưng tê giác màu đen khảm ngọc, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt rét lạnh, tuy nhiên nó lại có một phong vị khác. Minh Phỉ cười nhìn hắn, không nói một lời.



Mặc kệ bên cạnh làm chuyện gì cũng không liên quan hến hắn, Hoa ma ma rất có ánh mắt lui xuống.



"Cái gì mà Bát Quái Kính! Còn phúc lộc thọ hỉ tài cùng đến? Coi như tới thật, lại giữ được sao?" Cung Viễn Hòa có chút phiền não, sãi bước tới ngồi xuống bên cạnh Minh Phỉ, kéo kéo cổ áo ống tay áo, đoạt lấy quạt tròn Mẫu Đan chui phỉ thúy ngà voi trong tay nàng dùng sức quạt mấy cái. Hắn mới vừa cởi ngựa nên ra một lớp mồ hôi mỏng, bị cây quạt phất qua một cái khiến mùi mồ hôi chui vào trông lỗ mũi Minh Phỉ.



Mùi vị này, nàng rất quen thuộc, vô số ban đêm hắn ôm hôn nàng, trong không khí thường có mùi hương này. Trong miệng Minh Phỉ có chút khô, nàng kinh ngạc nhìn sống mũi cao thẳng của hắn, lông mi thật dài, đường cong cằm lạnh lẽo, đột nhiên nhớ đến câu nói "Hái hoa phải hái liền tay, chớ để không hoa phải bẻ cành, phúc khí đang ở bên người......"  của Tống đạo sĩ.



Nghĩ đến mấy ngày nay hắn cẩn thận lấy lòng và chăm sóc, phút chốc trong lòng nàng tràn đầy mềm mại, giống như một chai rượu ngon dùng bình ngọc tỉ mỉ đóng gói, ở trong lồng ngực "Bộp"  một tiếng phá tan chảy đầy đất, thấm ướt lấy lục phủ ngũ tạng của nàng, sau đó tràn đầy ấm áp.



"Bọn họ thích làm sao làm là chuyện của bọn họ, chúng ta làm chuyện của chúng ta không phải là được à? Chàng cần gì phải tức giận như thế? Mặc dù chàng tức giận cũng rất đẹp mắt, nhưng ta vẫn thích dáng vẻ vui mừng của chàng hơn." Giọng nói của nàng dịu dàng trước nay chưa từng có.



Cung Viễn Hòa ngẩn ra, động tác phe phẩy quạt lập tức ngừng lại, hắn nhìn nàng với vẻ thăm dò. Minh Phỉ không tránh né, kéo cái tay để không kia của hắn áp lên mặt mình thở dài một hơi, giống như thề nguyền: "Về sau ta sẽ đối xử với chàng tốt hơn. Chàng không được phụ ta, nếu không ta khiến chàng đạp mắt cho biết."



"Nàng làm sao vậy?" Hắn có chút chần chờ. Minh Phỉ hiện giờ có chút không giống với Minh Phỉ trước kia. Không phải là nàng không dịu dàng, cũng không phải là không khéo hiểu lòng người, càng không phải là không đáng yêu. Chẳng qua hôm nay đặc biệt dịu dàng, đặc biệt đáng yêu thôi.



Minh Phỉ nâng tay của hắn lên nhẹ nhàng liếm liếm đầu ngón tay của hắn, sau đó ngồi vào trên đùi hắn, ôm cổ của hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại cẩn thận liếm lên hầu kết của hắn. Mùi vị quen thuộc trên người hắn càng tỏa ra nồng đậm, trong lòng nàng đang rất gấp gáp, lần đầu tiên nàng khát vọng hắn mãnh liệt như vậy.



Cây quạt trong tay Cung Viễn Hòa “Bịch” một cái rơi xuống đất, ngọc Phỉ Thúy Mẫu Đan bay tung tóe, dưới ánh mặt trời sắp lặn tỏa ra bảy sắc cầu vồng giống như ảo mộng. Trong cổ họng hắn phát ra một tiếng than nhẹ vui thích, đưa tay tới giữa chặt vòng eo thon nhỏ của nàng trong lòng bàn tay, ép cả người nàng về phía hắn, dán chặt vào hắn không hở một chút nào.