Hỉ Doanh Môn

Chương 222 : Cơ hội

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Edit: hoada



Gió đêm khẽ lay động, ánh nắng chiều xuyên qua cành lá ngọn cây, chiếu xuống mặt đất rải đá xanh những bóng hình nhảy nhót, Hoa ma ma đi nhanh đến, nhỏ giọng hỏi Kim Trâm: “Đại gia và nãi nãi đâu?”



Kim Trâm đang muốn trả lời, trong nhà đã truyền đến giọng nói của Minh Phỉ: “Chuyện gì? Đi vào đi.”



Hoa ma ma đi vào cúi người nói: “Đại gia, nãi nãi, sát vách phái người tới nói, Tôn quan chủ tìm tai trừ tà phù thủy, có xin cho ngài một đạo bùa, mời ngài đi qua hưởng dụng đấy.”



Cung Viễn Hòa ném cuốn sách đang cầm trên tay sang một bên, nhàn nhạt nói: “Nói ta đang bận, không đi.”



Minh Phỉ cười lắc đầu: “Không sao, ta đi.” Nàng quay đầu gọi Kim Trâm: “Kim Trâm, lấy bốn quả quýt hôm nay mua ở đạo khánh, đặt vào một cái hộp đẹp mắt mang đi cùng.”



Kim Trâm lên tiếng.



Cung Viễn Hòa nhìn nàng hỏi: “Nàng muốn qua đó xem náo nhiệt?”



Minh Phỉ soi gương kiểm tra mái tóc, lấy một chiếc trâm cắm lên: “Chẳng lẽ chàng quên rồi? Lúc trước, Tôn đạo cô từng đáp ứng yêu cầu của mẫu thân ta, chuyển vận mệnh cho ta đấy. Sau đó, tại bữa tiệc trong ngày sinh nhật của ta, ngay trước mặt chúng phu nhân, tiểu thư đã thay ta nói những lời hữu ích, vô luận như thế nào thì cũng coi như là bạn cố tri đi. Hơn nữa, công công cho người tới kêu, nếu hai chúng ta đều không đi, sẽ khiến cho người khác nói xấu chúng ta.”



Cung Viễn Hòa tựa tiếu phi tiếu nói: “Đúng, lúc ấy nhạc mẫu đã tốn một ngàn lượng bạc để chuyển vận mệnh cho một mình nàng, thì so với bọn họ chỉ tốn năm trăm lượng bạc để chuyện vận mệnh cho người cả một nhà thì quá rẻ rồi.”



Minh Phỉ gật đầu: “Đúng vậy. Có thể thấy được là quan hệ của Tôn đạo cô và thẩm nương không giống bình thường. Trước kia ta từng nghe nói qua, khi còn bé, Cung Tịnh Kì có quái bệnh triền thân không bớt, từng mời đạo cô đến cứu giúp. Lúc ấy, Tôn đạo cô còn nói  nàng bị trúng tà, bị người khác hạ chú. Làm một lễ cúng bái, uống ba chén nước phép, không đến nửa tháng đã tốt lên. Có chuyện thần kì như vậy sao?”



Cung Viễn Hòa nghe nàng nhắc tới chuyện này thì không khỏi cười chê: “Quái bệnh gì triền thân chứ? Cũng chỉ bởi vì nàng ta là nữ hài nhi, ta là hài tử, thím không phục, cảm thấy hai mẹ con chúng ta hấp dẫn quá nhiều sự chú ý của mấy người trong nhà, cho nên đương nhiên sẽ bị bệnh. Đợi đến sau đó nói là bà ta bị người hạ chú nguyền rủa, huyên náo ngổn ngang.” Khi đó, cứ hễ Cung Trung Tố muốn ở bên Tiết thị thì Thiệu thị thường lấy cớ Cung Tịnh Kỳ phát bệnh, dù là khuya khoắt thế nào cũng gọi Cung Trung Tố đi qua.



Minh Phỉ khẽ mỉm cười: “Cho nên ta mới nói, quan hệ giữa bọn họ không cạn. Ta cảm thấy được, có lẽ, Tôn đạo cô cũng cực kì quen thuộc với Chu di nương nữa đấy. Ta cũng có ý định chọn một lúc nào đó thuận lợi cũng nên mời Tôn quan chủ tới nhà chúng ta uống tách trà, sẵn xem chút phong thủy luôn.”
Ước chừng Tôn đạo cô có vẻ kiêng kị Thủ Chân Tử. Ngày trước, Thủ Chân Tử qua Tôn đạo cô mới tới gặp nàng, nói rõ quan hệ giữa bọn họ không cạn, muốn đến đạo khánh lúc nào cũng được, có thể nói chuyện này với Thủ Chân Tử, xin hắn ở giữa chu toàn một chút? Chỉ là không biết Cung Viễn Hòa có nguyện ý nói những chuyện của mình ra cho người ngoài nghe hay không?



Cung Viễn Hòa thấy nàng trầm tư không nói thì hỏi: “Nàng đang nghĩ đến chuyện gì thế?”



Minh Phỉ thử dò xét nói: “Ta nghĩ, bà ta không chịu tới nhà chúng ta, có lẽ là đã phát giác ra chuyện gì đó. Ta biết, bà ta và Thủ Chân Tử cũng là quen biết cũ, hình như quan hệ cũng không giống bình thường. Chúng ta có thể đến xin Thủ Chân Tử ở giữa nói chuyện không?”



Cung Viễn Hòa khó hiểu: “Nàng cảm thấy có thể tin ông ấy?”



Minh Phỉ gật đầu: “Từ trước cho đến nay, ta đều rất tin tưởng ông ấy.”



Cung Viễn Hòa trầm mặc chốc lát: “Đã như vậy thì nàng muốn làm gì thì làm thôi.”



Ai biết, Minh Phỉ còn chưa kịp đi tìm Thủ Chân Tử thì hôm sau Tôn đạo cô đã tự động tìm tới cửa.



Minh Phỉ tiếp đãi tiểu đạo cô, tiểu đạo cô nói Tôn đạo cô muốn mời Minh Phỉ có thời gian thì đến Thanh Phong quán một chuyến.



Việc này không nên chậm trễ, nên Minh Phỉ dẫn Hoa ma ma và Kim Trâm cùng đi theo tiểu đạo cô đến Thanh Phong quán.



Tôn đạo cô tiếp họ ở chính phòng của mình. Sau khi để Hoa ma ma và Kim Trâm ra ngoài, Tôn đạo cô đi thẳng vào vấn đề: “Đại nãi nãi, tất cả mọi người đều thấy sau khi đạo khánh mở ra thì khói hương ở Thanh Phong quán không còn thịnh vượng như trước nữa. Hôm qua, nãi nãi cầm trái quýt của đạo khánh đến là cố ý làm cho bần đạo khó chịu phải không?”



Lời này giống như là hưng sư vấn tội nàng, nhưng Minh Phỉ lại cười: “Ngược lại, bởi vì trong lòng ta cảm kích lúc trước quan chủ đã tương trợ cho nên cố ý mang tới, muốn mời quan chủ giúp đỡ nhìn xem và thưởng thức thôi.” Coi như Tôn đạo cô có nắm nhược điểm của nàng trong tay, nhưng cho tới bây giờ, khi nàng đã lập gia thất, cũng đã có thể nắm giữ được vận mệnh của mình, cái nhược điểm kia cũng không thể tính là cái gì.



Tôn đạo cô cười nhạt: “Bần đạo sống trên thế gian gần sáu mươi năm, trông thấy vô số chuyện tình nhưng đa số cũng không để trong lòng.”