Hỉ Doanh Môn
Chương 226 : Trả lại
Ngày đăng: 15:12 18/04/20
Editor: Cà Rốt Hồng
Cung Viễn Hòa đưa tầm mắt nhìn qua, Hoa ma ma bọn họ lập tức lui ra ngoài. Hắn cầm một cái chìa khóa nhỏ bằng đồng đưa tới tay Minh Phỉ, mỉm cười nói: "Mở ra nhìn một chút?"
Minh Phỉ thấy hắn thần bí như vậy, nhếch miệng cười một tiếng, theo lời mở khóa ra, mở nắp rương lên, nàng phát hiện cái rương phân làm hai tầng, kéo tầng thứ nhất ra, nàng không nhịn được phát ra một tiếng kinh ngạc thật thấp. Trên tấm vải tơ hồng nhung, ba miếng ngọc lục bảo lớn nhỏ không bằng nhau, trong suốt tản ra ánh sáng nhu hòa rực rỡ. Miếng lớn nhất ước chừng một tấc vuông vắn, được mài thành hình vuông, hai miếng khác lớn nhỏ bằng nhau, được mài thành hình quả lê, nhưng kích cỡ tương đương bằng đầu ngón tay của nàng.
Đây là ngọc lục bảo cao cấp nhất! Quả nhiên là đồ tốt, là nữ nhân thì không ai không thích những thứ này đồ, huống chi là trượng phu của mình tặng cho, Minh Phỉ hưng phấn quay đầu lại nhìn Cung Viễn Hòa cười, dùng đầu ngón tay gõ tầng thứ hai nói: "Trong này là cái gì?" Cung Viễn Hòa giả vờ cười nói:"Đồ ở trong này, ta chỉ sợ nàng không lạ gì. Bởi vì bên trong cũng là trân châu."
Minh Phỉ liếc hắn một cái: "Sao lại như vậy? Cho dù chàng tặng ta một tảng đá, ta cũng rất yêu thích." Đợi nàng chậm rãi kéo tầng thứ hai ra, nàng lại không nhịn được kinh thán, là sáu viên trân châu hình bầu dục màu mân côi vô cùng cân đối tỏa ra tia sáng rực lửa, loại trân châu này nàng lần đầu tiên nhìn thấy.
Cung Viễn Hòa ở một bên tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của nàng, thấy đôi mắt hạnh của nàng đầu tiên là mở to ra, sau đó híp lại thành trăng rằm, liền đắc ý nhặt lên một viên trân châu hứng lấy ánh sáng, từ từ chuyển động cho nàng xem: "Chưa từng thấy qua chứ?"
Minh Phỉ gật đầu: "Xác thực chưa từng thấy qua, chàng lấy được từ nơi nào?" Hắn nghĩ cách nhờ người làm hộ, nhưng cũng chỉ được có sáu viên, có thể thấy được là rất hiếm.
Quả nhiên Cung Viễn Hòa cười nói: "Đây cũng không phải là trân châu bình thường, nơi này của chúng ta cũng không có chế tạo, mà là trân châu ốc biển (Conch Pearl) từ phiên bang chuyển tới."
Trân châu ốc biển? Minh Phỉ cũng chưa từng nghe nói qua.
Cung Viễn Hòa hưng trí bừng bừng giới thiệu cho nàng: "Nghe nói là một loại ốc biển lớn màu hồng sinh ra, thế gian độc nhất vô nhị. Ta nhớ được Tô mẫu ta từng có một đôi khuyên tai như vậy, bởi vì cảm thấy màu sắc hiếm lạ, nên vẫn nhớ. Lần này ta bỏ ra ngàn vàng, nhờ Đặng đại ca giúp ta tìm hộ." Hắn đặt viên châu ở bên tai Minh Phỉ khoa tay múa chân, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng hài lòng, "Trân châu này rất thích hợp với nàng, ngày khác ta cùng nàng đi đánh một bộ đồ trang sức, nhất định là độc nhất vô nhị, nàng đeo ra cửa làm khách, nghe bọn họ hâm mộ nàng."
Luật pháp Đại Phong, người buôn lậu muối từ mười cân trở lên, sẽ bị chém đầu, mà nhà của nàng lúc này thế mà chứa chắp hai dân buôn muối, trượng phu của nàng, còn có quan hệ không bình thường với những người buôn muối này...... Những thứ này cũng đều không quan trọng, quan trọng nhất là, trước mắt trượng phu của nàng còn lật mặt với bọn buôn muối này. Mặc dù sớm đã có suy đoán, nhưng sau khi biết được tình hình thật, tay chân Minh Phỉ trở nên lạnh lẽo, phút chốc tim cũng lắc lư.
Cung Viễn Hòa thấy vẻ mặt khó coi của nàng, thầm thở dài một hơi, vẫn nói ra toàn bộ chuyện phía dưới: "Mặc dù ta nhận cái con dấu này, nhưng cũng chưa từng động tới. Ta đã sớm đề cập trả lại con dấu cho Đặng đại ca, nhưng nhiều lần hắn không chịu thu lại, cho đến lần trước muốn đi Thái Châu, hắn nói đợi sau khi trở về lại nói, hôm nay ta lại cầm con dấu ra, thế nhưng hắn lại tức giận, chết sống không thu."
"Vậy hiện tại thế nào?" Minh Phỉ kéo hắn ngồi xuống giường, gọt một quả lê, cắt lê thành miếng nhỏ, dùng tăm cắm vào, đưa cho hắn.
"Sau khi nàng đi ra ngoài vòng vo một hồi, hắn đột nhiên đổi chủ ý, nói mỗi người có chí riêng, miễn cưỡng cũng không có ý nghĩa, hắn không miễn cưỡng ta, thu về rồi." Phụ nhân bình thường sau khi nghe nói chuyện này sẽ hoảng sợ, khóc mắng, oán trách, còn có thể gọt lê, tay cũng không run, Cung Viễn Hòa thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng tốt theo rất nhiều, "Ta cùng loại người như vậy qua lại mật thiết, nàng không trách ta?"
"Chàng có thể nói với ta những thứ này, ta rất vui, trách chàng làm cái gì?" Minh Phỉ thở dài nói tiếp: "Ai không có bằng hữu (bạn bè), ai có thể bảo đảm bằng hữu mình kết giao nhất định cũng tuân kỷ thủ luật pháp? Biết thêm mấy người, cũng không phải chuyện xấu. Ta chỉ lo lắng chàng cự tuyệt bọn họ, về sau bọn họ sẽ ghi hận chàng, ngầm ngáng chân chàng."
"Ta chỉ nói là không tham dự chuyện của bọn họ, cũng không có nói từ nay về sau không nhận bọn họ làm bạn bè, hơn nữa những năm gần đây ta cũng không có thiếu nhân tình của bọn họ. Nếu vì vậy mà bọn họ không thích ta, không muốn cùng ta lui tới, ta cũng không có cách nào. Nhưng Đặng đại ca là một hảo hán đỉnh thiên lập địa, hắn nói lời giữ lời, về phần những người khác, ta không quản." Cung Viễn Hòa cắn xuống một miếng lê thanh thúy, nước lê ngọt mát mẽ theo cổ họng chảy xuống, dần dần thấm vào tim phổi của hắn.
Trước khi ngủ, Minh Phỉ sâu kín nói: "Đặng Cửu Muội, chính là căn nguyên con dấu kia nhỉ?" Một con dấu đáng giá như thế, như thế nào dễ dàng vào trong tay hắn? Nếu không thì coi như hắn có tài đi nữa, Đặng Quan cũng sẽ không dễ dàng phó thác một phần ba gia sản cho hắn?
Cung Viễn Hòa sững sờ, ngay sau đó bật cười: "Nói bậy." Rồi lại bồi thêm một câu, "Chuyện bao lâu rồi, cho tới bây giờ ta chưa từng đồng ý qua."
Minh Phỉ khẽ mỉm cười, ở trong ngực hắn tìm tư thế thoải mái, im lặng ngủ.