Hỉ Doanh Môn
Chương 227 : Chờ đợi
Ngày đăng: 15:12 18/04/20
Edit: hoada
Sáng sớm hôm sau, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ cùng nhau đưa tiễn Đặng Phù, Đặng Phù ý vị sâu xa nhìn Minh Phỉ và nói: “Đệ muội, chúc muội mạnh khỏe, hạnh phúc.”
Minh Phỉ tự nhiên, thoải mái khom người thi lễ với Đặng Phù: “Đa tạ đại ca đã thành toàn. Nếu ngày sau đại ca trở lại Thủy Thành phủ, kính xin thu xếp công việc, bớt chút thời gia ghé qua thăm nhà chúng ta. Mặc dù nhà chúng ta không có sơn hào hải vị gì nhưng một ly rượu nhạt, một bát cơm nóng vẫn sẵn sàng tiếp đãi đại ca.”
“Tốt!” Đặng Phù cười ha hả, quay đầu nhìn về phía Cung Viễn Hòa nén tiếng thở dài, vỗ vỗ nhẹ lên đầu vai hắn nói: “Ngươi hảo hảo sống qua ngày.”
Đã qua một đêm, Song Phúc dường như cũng đã nghĩ thông suốt, vẻ mặt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, dùng sức vỗ mạnh lên đầu vai Cung Viễn Hòa: “Mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt phải không?”
Cung Viễn Hòa cầm ngược lại tay hắn gật đầu lia lịa.
Đợi Cung Viễn Hòa đến nha môn làm việc, Minh Phỉ sai Hoa ma ma và Tiết Minh Qúy mang cái rương Trần gia gởi từ Đăng Châu đến, lấy ra cho bản thân mình hai tấm vải gấm tuyết, phần còn lại thì gói một phần đưa cho Minh Tư, một phần cho Minh Nhã rồi bản thân mang tin tức đến Thái gia tìm Tam di nương.
Hai người đang nói chuyện thì trong trang có người đến bẩm báo với Tam di nương, nói là bệnh của Nhị di nương ngày một nặng, muốn gặp Minh Tư, bảo Tam di nương phái người đưa Minh Tư đến trang viện tử một chuyến.
Tam di nương cười khổ nói với Minh Phỉ: “Thật đúng là không đợi được, nàng ta đã nói vậy thì để ta đến ở với nàng ta mấy ngày vậy. Mà ta nào dám phái người đi đón tứ cô nãi nãi chứ, nếu để xảy ra chuyện gì, ta không thể đảm đương nổi.” Nói rồi cũng không phái người đi đón Minh Tư, chỉ cho người đi mời đại phu, chuẩn bị xe ngựa rồi lập tức chuẩn bị chút đồ đạc đến thôn trang ở mấy ngày. Sau khi từ biệt Tam di nương, Minh Phỉ thấy trời còn sớm, định về nhà cùng với Tiết Dã Thanh đến Kim Ngọc Mãn Đường.
Xe ngựa dừng lại ở cửa Kim Ngọc Mãn Đường, người làm lập tức ân cần tiến lên đón tiếp, thấy Minh Phỉ và Tiết Dã Thanh ăn mặc không tầm thường thì lập tức mời lên lầu: “Trên lầu quán rượu có nhã gian, ở đó có chuẩn bị trà ngon, thỉnh khách nhân dời bước, tiểu nhân lập tức lấy hàng ra cho hai vị xem.”
Trong nội tâm Minh Phỉ khẽ động, nàng ta là con gái một, gia nghiệp lại lớn như vậy, chỉ sợ trong nhà sẽ muốn có con rể ở rể. Cái người có tính tình như Thanh Hư kia liệu có thể chấp nhận không?
Khi trở về nhà đã thấy Cung Tịnh Kì đã sớm chờ nói là Cung Trung Tố sai nàng đến mời phu thê hai người qua ăn cơm tối. Tuy nhiên, sau khi báo xong vẫn tiếp tục không rời đi mà ở trong phòng đợi Minh Phỉ, Tiết Dã Thanh nhìn ra cũng biết là nàng ta có chuyện riêng muốn nói cùng Minh Phỉ nên tìm một cái cớ tránh mặt.
Cung Tịnh Kì thấy trong nhà không còn những người khác thì lúng túng nói: “Tẩu tẩu, gần đây tẩu tẩu có đi thăm Chu phu nhân không? Nghe nói bọn họ đã chuyển ra sống ở chỗ cũ rồi, những ngày qua, cuộc sống thật không tốt.” Minh Phỉ có chút kinh nghi, vì sao nàng ta đột nhiên đến hỏi chuyện của Chu gia vậy? Nhưng vẫn trả lời nàng ta: “Có, ta đã đến thăm rồi. Thật sự bọn họ đã chuyển về chỗ ở cũ.”
Từ sau khi Chu đồng tri bị bắt vào nhà lao, Chu phu nhân lập tức bán hết nhà cửa, đuổi người làm chỉ giữ lại mấy người cận thân trung nghĩa rồi cùng Chu Dần Dần dọn đến một khu nhà bình dân sống. Ở đó, Chu phu nhân mặc y phục bố y, chi tiêu cực kì tiết kiệm, cố gắng chu toàn hết mọi thứ, chỉ chờ khi phán quyết cuối cùng của Chu đồng tri rồi lại tính toán tiếp. Minh Phỉ và Trần Oánh đi thăm bọn họ, vốn định giúp ít bạc nhưng Chu phu nhân và Chu Dần Dần quả quyết cự tuyệt, chỉ nhờ Cung Viễn Hòa giúp đỡ chăm sóc Chu đồng tri ở trong ngục, nói vậy có ơn huệ lớn đối với bọn họ rồi, không dám thiếu nhân tình của bọn họ nữa. Minh Phỉ và Trần Oánh sợ bọn họ suy nghĩ nhiều nên cũng không thể làm gì, khi đến thăm bọn họ thì cùng họ nói chút chuyện chứ không dám nhắc đến chuyện đưa họ bạc nữa.
Cung Tịnh Kì dùng sức vò nát chiếc khăn trong tay, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Lần sau ngươi đi, có thể mang ta đi cùng không?” Thấy Minh Phỉ không nói lời nào, nàng cố gắng biện giải: “Ta suốt ngày bị nhốt ở nhà, cảm thấy rất bực bội, nếu đi ra ngoài, bọn họ đều xem thường ta, chỉ có Chu phu nhân là không ngại ta, còn đối với ta rất ôn hòa.” Minh Phỉ thấy hai gò má nàng ta hơi đỏ, lập tức hiểu nàng ta suy nghĩ cái gì, nhưng nàng không tiện khuyên nàng ta, chỉ đành phải nói: “Được, lần sau đi ta sẽ gọi ngươi đi cùng.” Rồi ra vẻ lơ đãng than một tiếng: “Tương lai sau này, bọn họ sẽ trở về quê hương, nơi này cũng chỉ còn lại một mình Chu Thanh, còn không biết Chu Thanh sẽ khóc thành cái bộ dạng gì nữa đây.” “Bọn họ phải về quê hương sao?” Qủa nhiên trên mặt Cung Tịnh Kì có mấy phần lo lắng. Lúc này Minh Phỉ đã hoàn toàn hiểu suy nghĩ của nàng ta nên nói rất chắc chắn: “Đó là tự nhiên thôi, lá rụng về cội, vốn bọn họ cũng không phải là người nơi này, cho dù Chu đại nhân không xảy ra chuyện thì sớm muộn bọn họ cũng rời đi thôi…” Cung Tịnh Kì nắm chặt khăn tay, lặng yên một lát rồi vẫn kiên định nói: “Tẩu tẩu, chừng nào thì ngươi đi, nhớ gọi ta một tiếng.”
Kim Trâm đưa mắt nhìn bóng lưng Cung Tịnh Kì đi xa, lo lắng nói: “Nãi nãi, ngài thật sự muốn mang nàng ta đi cùng sao? Cứ xảy ra chuyện gì thì lại qua bên này nương nhờ chúng ta.”
Minh Phỉ nói: “Cho người nhìn chằm chằm bọn họ xem xảy ra chuyện gì không? Lại nói, có thể nàng ta cũng không biết.” Cung Tịnh Kì không có cái lá gan như Minh Tư, dù cho trong lòng rất nhớ cũng chỉ dám đứng từ xa liếc nhìn, không dám vượt qua lôi trì nửa bước, mang nàng ta đi Chu gia cũng chỉ muốn cho nàng chết tâm mà thôi. Mấy lần trước đi qua, nàng biết dù Chu phu nhân đối xử ôn hòa với nàng ta cũng chỉ là đối nhân xử thế mà thôi, chắc chắn không có ý kia, vì vậy sớm để nàng ta chết tâm cũng tốt.
Minh Phi dặn dò Kim Trâm lấy chút ít quà Trần thị gởi đến dự định mang qua bên sát vách thì Bạch Lộ ở ngoài báo vào: “Nãi nãi, Ngu trang đầu đến rồi.”
Sao lúc này đột nhiên lại tới? Theo sự tính toán của nàng thì Kiều Đào phải đến đầu tháng mới sinh, chẳng lẽ sinh rồi? Minh Phỉ hưng phấn nói: “Mau gọi hắn vào đi.”