Hỉ Doanh Môn

Chương 22 : Khởi đầu (ba)

Ngày đăng: 15:09 18/04/20


Editor: Thư



"Tân lang tới rồi!" Hỉ nhạc vang lên từ ngoài cửa sổ,tiếng chiêng trống vang lên rung trời, pháo nổ rang, mọi người hoan hô, vội vàng đóng cửa chặn tân lang lại, vừa vui vẻ vừa bận rộn. Minh Phỉ khổ sở day day huyệt thái dương, tiếp tục đắm chìm trong chuyện cũ.



Vào cái ngày ba bị hỏa táng, một đêm tóc mẹ trắng, ngày hôm sau cũng trở nên hơi không được bình thường, lúc bắt đầu chỉ là hơi hồ đồ, mỗi ngày đều hỏi ba nàng đi đâu rồi, khi nào trở lại, sau đó có một lần bà ra ngoài mua thức, ngay cả đường về nhà cũng không tìm được. Chuẩn đoán cuối cùng của bệnh viện về bà là chứng đãng trí của người già, nàng khổ sở ôm đầu khóc lớn ở vườn hoa bên đường, lại nhìn thấy xe hoa tân hôn của đôi cẩu nam nữ kia. Thật náo nhiệt, hoa hồng đỏ cùng trắng bách hợp trắng ở chung một chỗ rất hợp, rất náo nhiệt.



Bọn họ không có người nào nói lời xin lỗi với nàng. Đồng nghiệp cũng nói với nàng, nếu như không phải là tính tình của nàng quá tốt, mọi việc nên hướng về chỗ tốt, nếu đó là người tốt, người ta cũng không dám khi phụ nàng đến mức độ kia, làm cha mẹ nàng tức giận đến thành bộ dạng kia--, nàng cũng sẽ không cửa nát nhà tan. Họ cổ động nàng trả thù, nàng bất đắc dĩ nói, làm thế nào trả thù? Giết bọn họ sao?



Đồng nghiệp hung hăng nói, vậy cũng không thể cứ để đôi cẩu nam nữ kia được thoải mái như thế, ba cô bị tức chết rồi, mẹ thì thành cái bộ dáng này, tiền thuốc thang, phí tổn thất tinh thần gì đó cũng phải để bọn họ bỏ tiền chứ? Nàng lắc đầu, nàng không mở miệng được. Đồng nghiệp nói, cô không nói được, tôi giúp cô! Người đàn ông kia gửi hai vạn tệ đến đây, nàng cự tuyệt gặp hắn ta, bảo hắn cầm đi. Đồng nghiệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mơ hồ nói là nàng đáng đời. Nàng khổ sở nghĩ, chính xác là nên tự trách mình phế vật quá?



Mẹ nàng mới hơn 50 tuổi mà bệnh trạng đã rất nghiêm trọng rồi, nàng không dám để mẹ ở nhà một mình, chỉ có thể mời bảo mẫu chăm sóc tận nơi. Mất đi một phần tiền hưu trí của ba, chữa bệnh cho mẹ tốn kiếm, lại phải thuê bảo mẫu, nàng mãy móc chạy từ công ty đến bệnh viện rồi lại về nhà, hằng ngày đối mặt với không biết bao nhiêu ánh mắt, có đồng tình, có khinh bỉ, có hả hê, có nộ kỳ bất tranh. Trong đầu của nàng chỉ muốn kiếm tiền, kiếm tiền, mua một nơi ở khác, dẫn mẹ đến bệnh viện lớn chữa bệnh, đồng thời cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.



Khi đó, trong lòng nàng còn ảo tưởng muốn thay đổi cái hoàn cảnh, bắt đầu lại lần nữa, cho nên người khác muốn làm thêm giờ, nàng lại rất muốn, bởi vì làm thêm giờ có thêm tiền trợ cấp. Nàng cũng rất muốn làm thêm việc, thường thường vì một trăm đồng tiền, có thể dùng một ngày Chủ nhật đứng ở đầu đường đầy gió lạnh phát truyền đơn một ngày.
Uống rượu bình thường đều là vào buổi trưa, mọi người ăn cơm trưa xong, tân nương được đón đi sau lần này coi như là xong hết.



Sau khi đám người đưa đón dâu đi, trong sân nhỏ Ngô gia cũng chỉ còn lại vài bà bà đại nương giúp thu dọn đồ, Minh Phỉ đóng cửa nửa ngày, cảm thấy bực mình, liền thừa dịp Hoa ma ma lim dim ngủ sau bữa ăn, lặng lẽ hé của sổ một chút nhìn ra ngoài, chỉ thấy Uông thị cùng Phương Nhi đứng ở cửa, nhìn phía xa, gương mặt buồn bã. Đặc biệt là Uông thị tựa như khổ sở, nhưng lại cố gượng cười vui, khuôn mặt kia chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu.



Kiều Đào thấy Minh Phỉ mở cửa sổ ra nhìn lén, liền nhìn Hoa ma ma một cái, chỉ sợ nàng mở lời ngăn Minh Phỉ. Ai ngờ Hoa ma ma mở mắt, nói: "Người đi rồi?" Sau khi có được câu trả lời khẳng định, cũng lên trước nhìn, còn thở dài nói: "Ai...... Đây có thể nói là tấm lòng thương con của cha mẹ trong thiên hạ đều là giống nhau đo. Nuôi một nữ nhi, chờ đợi nàng có một nhà chồng tốt, trước khi ra cửa đi, lại không bỏ được, còn phải gượng cười. Có lúc còn nên khóc cũng không dám khóc."



Nghe ý này của Hoa ma ma, hình như bà cũng là người đã từng gả con gái, nhưng loại đề tài không thích hợp cho một cô bé trao đổi với một lão bà tử, huống chi lại là một lão bả tử có trách nhiệm quản giáo cùng một vị tiểu thư bị quản giáo.



Minh Phỉ chỉ cười cười, tránh ra xa cửa sổ cầm lên cuốn sách vỡ lòng tương tự cuốn Tam Tự Kinh mà Hoa ma ma mang đến, lại lấy phiến đá, dùng bút lông chấm nước viết chữ ở phía trên, cố gắng làm ra một bộ nghiêm túc biết chữ tiến tới. Trong sách chữ viết đều là chữ phồn thể, thật may là lúc đầu khi còn đi học Hán ngữ cổ đại nàng luôn luôn học không tệ, mặc dù không biết viết hết những chữ phồn thể này, nhưng đọc cũng là không thành vấn đề, chỉ là nàng không dám bại ra mình biết rất nhiều chữ, mà là căn cứ theo tiến độ dạy học của Hoa ma ma và tỏ vẻ thông minh là gặp qua một lần thì không quên được.



Nàng đến cái Đại Phong triều này, không giống với bất cứ triều đại và quốc gia nào trong lịch sử Trung Quốc, nhưng chữ viết không khác biệt lắm, phong tục văn hóa cũng không khác mấy, may mắn hơn ở chỗ là nữ nhi không cần phải bó chân, cho nên nàng cũng không cần lo lắng bị biến thành tàn tật, hoặc là bị người cười nhạo có đôi chân to khó coi.