Hỉ Doanh Môn
Chương 23 : Khởi đầu (4)
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
"Tuy là ở nơi thôn quê, vậy mà cũng náo nhiệt vậy á." Hoa ma ma nghĩ đến bản thân mình là người hầu gả nữ nhi thì làm sao có loại tự do tự tại náo nhiệt vui mừng này chứ? Bất quá chỉ là một câu nói của gia chủ, muốn nhỏ một giọt lệ cũng sợ gia chủ không thích, không khỏi hết sức buồn bã, cũng không còn tâm tình đi quản Minh Phỉ, nhìn ra bên ngoài tiếp tục phiền muộn. Một người phiền muộn, liền muốn tìm đối tượng bày tỏ, bèn hỏi tình hình của Kiều Đào: "Kiều Đào năm nay mười sáu rồi phải không, phụ mẫu ngươi vẫn còn chứ?"
Kiều Đào nói: "Nô tì năm tuổi đã vào phủ, chuyện trước kia cũng không nhớ rõ lắm."
"Oh, như vậy à." Thì ra không phải là con của người hầu, Hoa ma ma liền im bặt, ngơ ngác nhìn bên ngoài. Minh Phỉ ghi tạc biểu tình của bà ta ở trong lòng, suy nghĩ phải tìm cơ hội hỏi thăm tình hình gia đình Hoa ma ma một chút mới được.
Ước chừng cảm thấy không có gì có thể nói với hai tiểu nha đầu, không lâu sau, Hoa ma ma liền tìm cớ đi ra ngoài, tự đi tìm Uông thị giao lưu. Bà ta vừa đi, Minh Phỉ cùng Kiều Đào cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Minh Phỉ nhân cơ hội làm nũng nói: "Kiều Đào tỷ tỷ, buổi trưa ta ăn cơm không no."
Buổi trưa đưa tới đều là thức ăn trên bàn tiệc, chính là người dân trong thôn dựng một cái lều ở bên ngoài làm bếp nấu, giúp lẫn nhau, không chút coi trọng cách thực hiện nào, vừa mỡ vừa bẩn vừa nguội, Kiều Đào cũng ăn không thoải mái, nghe vậy ánh mắt sáng lên: "Vậy tiểu thư muốn ăn cái gì? Nô tỳ đi làm á?"
Minh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: "Trong phòng bếp khẳng định cũng rất loạn, nhiều người tay hỗn tạp, không bằng lấy một chén cơm rượu nếp tới ăn thế nào? Làm nhiều một chút, tỷ Hoa ma ma và ta cùng ăn."
Kiều Đào giòn giã đáp, vui mừng chạy đi. Minh Phỉ lập tức kéo cái ghế lại cánh cửa, đo đo độ cao vách tường phía dưới song cửa sổ nhỏ, kéo cái bàn qua, rồi kéo cái ghế đè lên trên bàn, cẩn thận leo lên, ném cục than ra ngoài.
Gần như là lập tức, một cái đầu liền xuất hiện ở song cửa sổ nhỏ này, chính là Thanh Hư. Minh Phỉ cũng không nói nhiều, nhảy xuống cái ghế, cầm hai mươi lượng bạc lại leo lên lần nữa đưa cho hắn. Sau khi Thanh Hư kiểm qua, nhìn Minh Phỉ nói: "Hôm nay muốn gặp ngươi một lần thật khó, ta thật sự hoài nghi số bạc ngươi còn nợ ta có thể lấy được trở về hay không."
Diễm Nhi gả không tính là gần, người đưa dâu lúc nửa đêm mới trở về. Ngày hôm sau Kiều Đào đi phòng bếp bưng thức ăn, cười hì hì trở lại nói chuyện hôm qua của Diễm Nhi với Minh Phỉ: "Bên ngoài bây giờ đều đang đồn, nói khẳng định Ngô gia làm việc trái với lương tâm, đây là quỷ thần cảnh cáo. Bằng không đang tốt, sao đáy cỗ kiệu kia lại đột nhiên bị thủng? Cũng không phải một mình nàng ta ngồi qua kiệu hoa này, một ngày trước lúc Ngũ Nhi ở Trương gia thôn ngồi đều tốt. Người nhà chồng của nàng đều hô to xúi quẩy, trên mặt tân lang quan cũng có thể vặn ra nước. Còn nữa, nhà chồng nàng có một con trâu, không sớm không muộn, lại cứ vào sáng nay liền bị bệnh, bò cũng không bò dậy nổi. Nghe người ta nói, nếu không phải đồ cưới phong phú, chỉ sợ là......"
Minh Phỉ cười cười: "Kiều Đào tỷ tỷ, làm sao tỷ cũng tin cái này?" Chắc hẳn không chỉ người phu gia Diễm Nhi nói là xúi quẩy á? Chỉ sợ Ngô gia cũng cảm thấy xúi quẩy. Ngày thành thân cỗ kiệu bị hỏng, tân nương tử ngã chổng chơ, trâu lại bị bệnh, điềm báo này, chuyện này rơi vào nhà nào trong lòng cũng đều không quá thoải mái.
Kiều Đào nhớ ra bản thân Minh Phỉ cũng thụ sâu loại đồn đãi làm tổn thương người này, không khỏi lúng túng sờ lỗ mũi một cái, hơi thiếu hơi nói: "Nô tỳ là nói ác giả ác báo mà."
Minh Phỉ cười khẽ một tiếng: "Vậy cũng không nhất định."
Giữa trưa, Uông thị sưng mặt, đầu bù xù, môi trắng bệch, mắt treo hai quầng thâm, phờ phạc rã rượi tới mượn xe ngựa của Minh Phỉ, nói là rất nhanh đến năm mới, muốn mua chút nhang đèn đi Bạch Phong quan cúng bái Tam Thanh tổ sư gia.
Chưa nghe nói qua đạo sĩ cũng muốn mừng năm mới, Minh Phỉ cố ý ra vẻ không cho mượn, thoái thác hôm qua làm hỉ sự nhiều người, con ngựa bị kinh hách, sợ trên đường không nghe lời, quấy rầy thẩm ngược lại không hay vân vân.
Vốn tâm tình Uông thị đang rất tệ, biết nàng cố ý gây khó khăn, vừa bực vừa hận, chỉ cảm thấy Minh Phỉ là tiểu nhân đắc chí, lập tức muốn phát tác ra. Nhưng giọng nói mới vừa hơi lớn, vẻ mặt Minh Phỉ liền hoảng sợ co đến trong ngực Hoa ma ma, đáng thương nhìn bà ta nói: "Ta quan tâm thẩm cũng sai rồi sao?"