Hỉ Doanh Môn
Chương 24 : Đền tội
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
Edit: Thu Lệ
Hoa ma ma vuốt ve lưng Minh Phỉ, bất mãn hừ lạnh một tiếng: "Nãi nãi nóng nảy ghê gớm thật, nên uống chút trà hoa cúc để hạ hỏa. Nếu không để tà hỏa này phát ra, không biết sẽ dẫn tới chuyện gì nữa. Chuyện của nhà mình không thu dọn sạch sẽ, cũng không thể để phát lên người khác chứ? Lúc này là chính nguyệt kị đầu tháng chạp kị đuôi, mọi người vẫn nên chú ý một chút mới được."
Lời này chính là cố ý đâm vào trái tim của bà ta khiến Uông thị tức giận đến nội thương. Không muốn mượn giá xe này đi, nhưng lại cảm thấy khuê nữ mới vừa xấu mặt, bảo nàng cưỡi con lừa từ từ đến Bạch Phong quan, không phải là để cho mọi người chỉ chỏ châm biếm hay sao? Lại nghĩ đến những gì đêm qua mà bà và Ngô Thanh Hiền đã nói với nhau, nói d/đ"l;q"d chắc là do bà ba phen mấy bận hợp tác với Nhị Di Nương để giết hại Minh Phỉ, lúc này quỷ thần mới nổi giận, giáng điềm xấu, nhất định muốn bà thu liễm lại. Không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn, bày ra khuôn mặt tươi cười, a dua nịnh hót, nói những lời hữu ích một lúc lâu, lúc này Minh Phỉ mới phớt lờ để cho bà đi hỏi ý kiến của lão Thất là được.
Ban đêm, Ngô Hiền Thanh và Uông thị trở về nhà, đều mang nét mặt thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không đến nỗi rất hăng hái, nhưng trong lời nói rõ ràng có chút trung khí. Minh Phỉ cười nói: "Kiều Đào tỷ tỷ, tỷ đi hỏi một chút, xem nhà hắn cầm bao nhiêu bạc cho Bạch Phong quan?"
Kiều Đào còn chưa ra cửa, Phương nhi đã lên cửa mời Minh Phỉ: "Phỉ Phỉ, cha và nương ta mời ngươi qua ăn cơm tối, bảo là muốn nhận lỗi với ngươi. Bảo ngươi nhất định phải đi, Hoa ma ma và Kiều Đào tỷ tỷ cũng đi."
Ô, cái này cũng kỳ lạ, suốt chín năm trời, dù Hoa ma ma tới xác định tiền trình về sau của nàng, Uông thị cũng không có ý tứ hối cải chút nào, vẻ mặt biểu hiện ra đều là bị buộc bất đắc dĩ, không cam không nguyện khuất phục. Tại sao gả nữ nhi, đi một chuyến đến Bạch Phong quan, trở lại nói xin lỗi với nàng? Tạm thời cứ xem bọn họ muốn giở trò gì cái đã. Minh Phỉ cười tủm tỉm nói: "Được, chúng ta nhất định sẽ đi."
Bởi vì hôm qua làm chuyện vui, còn dư lại rất nhiều dầu thịt thức ăn, cho nên cơm tối rất phong phú. Chuyện kỳ lạ nhất là, Uông thị lại còn lấy ra một vò rượu Quế Hoa, la hét rót đầy cho Minh Phỉ, nói là toàn bộ người nhà đều phải mời rượu bồi tội với nàng.
Sau khi bị mạnh mẽ đổ một chén canh giải rượu thật to, Minh Phỉ nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy giọng nói mang theo mấy phần không vui của Hoa ma ma cách nàng lúc gần lúc xa: "Tam Tiểu Thư không nghe lời chút nào. Nữ hài tử nhà nào cũng rượu ngon mê rượu, về sau phải bẩm rõ phu nhân, nghiêm gia quản giáo mới được."
"Các phu nhân, tiểu thư trong nhà cũng uống rượu." Là giọng nói của Kiều Đào, "Chỉ là Tam Tiểu Thư cũng không nên uống rượu bồi tội này. Ma ma không phải biết, lúc trước Tam Tiểu Thư ăn bao nhiêu thua thiệt của nhà hắn, dễ dàng tha thứ bọn họ như vậy, thật không đáng. d/đ;l;q"d Gia đình Bạch Nhãn Lang này liền xem Tam Tiểu Thư là tiểu hài tử mà lừa gạt, cũng không nhìn một chút, nếu như không phải là Tam Tiểu Thư ở nơi này, nhà bọn họ đâu nào sẽ có rất nhiều chỗ tốt này chứ? Chỉ trong vòng chín năm ngắn ngủi, từ một gia đình nông dân miễn cưỡng ấm no nay trở thành dư giả nhất chung quanh đây?"
"Cái này gọi là lòng người không đáy." Hoa ma ma lại nhỏ giọng lầm bầm mấy câu, có lẽ là nói Minh Phỉ thật sự xui xẻo, sinh tốt số lại không sinh may mắn, ngày sinh tháng đẻ thật tốt cũng có thể bị người ta sửa lại.
Kiều Đào rất là kinh ngạc: "Ma ma đang nói gì thế?"
Hoa ma ma lôi kéo Kiều Đào tiến tới một chỗ nhỏ giọng lại nói, Kiều Đào nghe được chắc lưỡi hít hà không dứt.
Mặc dù không nghe rõ cụ thể hai người này nói những gì, nhưng cũng có thể đoán được có liên quan đến chuyện kia của mình. Tâm trạng của Minh Phỉ hiếm khi được tốt như vậy, cùng với buồn ngủ triền miên khẽ vểnh khóe miệng lên, nàng chính là một hài tử thông minh sớm, mang thù, có chút thiếu kiên nhẫn, đắc chí, ngông cuồng, đồng thời lại là một đứa bé thèm ăn, dễ dụ lừa gạt, lại có chút nhát gan, thích được người ta tán dương, thỉnh thoảng còn bốc đồng.