Hỉ Doanh Môn
Chương 25 : Trúng chiêu (1)
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
Editor: Lovenoo1510
Trời tờ mờ sáng, Minh Phỉ mới mở mắt ra đã nghe thấy Kiều Đào ở một bên dịu dàng nói: “Tam tiểu thư đầu còn choáng váng nữa không? Trong miệng có bị đắng không? Uống chút nước mật ong nhé?” Tiếp theo người bị đỡ dậy, một cái chén được đưa tới khoé miệng.
Minh Phi lười phải mở mắt, dựa vào trong ngực Kiều Đào, uống nước mật ong ấm, sau đó nằm lỳ ở trên giường híp mắt nhìn Kiều Đào mở rương tìm cho nàng quần áo mặc hôm nay.
Ai ngờ tay Kiều Đào ở trong rương đụng chạm, liền khẽ nhíu mày một cái, ngược lại lấy tay xuyên thẳng xuống đáy rương, khẩn trương lục lọi. Sự việc đã bại lộ, Minh Phỉ thầm kêu không tốt, nhanh nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nghe được tiếng bước chân vang lên, hình như có người trước mặt nhìn chằm chằm nàng, Minh Phỉ chột dạ, con ngươi cũng không dám chuyển.
Kiều Đào thở dài: “Tam tiểu thư ngài đừng giả vờ nữa. Con chó kia đã cứu mạng ngài, ngài đau lòng nó, nguyện ý lấy ra ít bạc cho nó là được, cũng như là kết thiện duyên. Nhưng ngài phải biết, dưới gầm trời này không phải người nào cũng thiện tâm giống như ngài, trong mười người cũng có đến năm sáu người là có ý đồ xấu, thấy hơi tiền là nổi lòng tham, ức hiếp người già bắt nạt trẻ con. Hai mươi lượng bạc không phải là một số tiền nhỏ, ngài tốt xấu gì cũng nên thương lượng một chút với nô tỳ mới phải.”
Kiều Đào nói lời này ngược lại nhắc nhở Minh Phỉ, nên làm bộ dáng như bị lừa, đến chết vì sĩ diện cũng không chịu nói ra. Minh Phỉ sau khi hạ quyết tâm, dứt khoát giả vờ, nhắm mắt không nói chuyện, Kiều Đào lại lập lại một lần, tốt tính nói: “Nô tỳ cũng không phải là muốn làm phiền ngài, muốn trông nom ngài, chỉ là sợ tiểu thư tuổi còn nhỏ, bị người khác lừa gạt. Ngài và nô tỳ nói chuyện một chút, rốt cuộc là ngài đem bạc cho ai?”
Hoa ma ma nghe Minh Phỉ nói, giận đến chết đi sống lại, hết sức oán trách Minh Phỉ không nên ăn đồ lung tung, muốn mắng Minh Phỉ, nhưng mắng cũng vô ích, chỉ có thể âm thầm tự trách mình coi thường, một đời khôn khéo lại để thuyền lật trong mương. Trong lòng bà đã nghĩ xong đường lui, nếu chuyện này thất bại, sau khi trở về liền nói với Trần thị, là Minh Phỉ không nghe bà nói mới có thể bị trúng chiêu.
Minh Phỉ cũng không biết Hoa ma ma đang suy nghĩ gì, luôn miệng thúc giục bà mau cho người đi Bạch Phong quan. Sự tình liên quan trọng đại, Hoa ma ma không yên lòng sai lão Thất đi một mình, nên lệnh cho Kiều Đào canh kỹ Minh Phỉ, còn mình thì ngồi xe ngựa đi Bạch Phong Quan, để cho lão Thất một đường thúc roi không ngừng.
Việc đi Bạch Phong Quan đều thuận lợi, chính là có một tiểu đạo sĩ với đôi mắt hồ ly dài rất đáng ghét, nói là có đan trân quý, vì làm chậm trễ sư phụ hắn thanh tu, nên đòi giá 60 lượng bạc mới bằng lòng. Hoa ma ma sợ Minh Phỉ xảy ra chuyện lớn, thì mình cũng không thoát khỏi liên quan, nên cùng hắn định ước, nếu Minh Phỉ có chuyển biến tốt, sẽ đưa bạc, nếu không tốt lên, sẽ phái người đưa hắn đến quan.
Tiểu đạo sĩ hỏi triệu chứng, chắc chắn nói: “Đạo gia không nói khoác, đan dược này chính là sư phụ ta ở trước mặt Chân Quân lão nhân gia cầu xin, chữa khỏi bách bệnh!” Hoa ma ma tâm hoảng ý loạn, nơi nào còn quản hắn cái gì trước mặt Chân Quân lấy được hay là mồ hôi trên người đầy bùn trà xát, có thể chữa bệnh đều là thuốc tốt! Luôn miệng thúc giục thầy trò hai người mau chóng lên đường.
Tới Ngô gia, Hoa ma ma cũng không đoái hoài tới cái gì hình tượng ma ma nuôi dạy của gia đình giàu có, dắt Lão đạo sĩ đi nhìn Minh Phỉ. Ở tại cửa ra vào gặp phải ma ma thô sử đang ngó dáo dác, Hoa ma ma trực tiếp tát một cái khiến cho ma ma thô sử ngã bổ nhào, đập cửa nói: “Kiều Đào mở cửa! Đạo trưởng tới.” Kiều Đào nghe tiếng, trước thả màn xuống, lấy một bàn tay của Minh Phỉ ra, cầm khăn đắp lên cổ tay Minh Phỉ rồi mới đi ra ngoài mở cửa.