Hỉ Doanh Môn

Chương 247 : Kiên nhẫn

Ngày đăng: 15:13 18/04/20


Eidt: hoada



Hôm nay Đặng Cửu mặc bộ y phục màu xanh thanh lịch, khoác áo choàng màu hồng cánh sen, búi tóc chải đơn giản, cài hai cái trâm hoa, son phấn nhẹ nhàng trông cực kì thanh lịch, mát mẻ, khí sắc tốt hơn hôm qua nhiều.



Minh Phỉ lấy từ trong mâm trái cây một trái cam đưa cho Sơn nhi chơi rồi thân thiết kéo Đặng Cửu ngồi xuống:



“Tối hôm qua tỷ ngủ ngon không? Cơm canh có hợp khẩu vị không? Nếu có chuyện gì thì nói với muội, tỷ tỷ cứ coi như nhà mình, đừng khách khí.”



Đặng Cửu khẽ mỉm cười: “Tất cả đều rất tốt. Đệ muội đã an bài rất chu đáo, Hoa ma ma cũng rất thân thiết.”



Cung Viễn Hòa thấy hai người nói chuyện vui vẻ thì đứng dậy: “Hai người nói chuyện đi, ta đến thư phòng.”



Sơn nhi thấy hắn phải đi thì ngẩng đầu lên, trợn tròn đôi mắt to đen láy linh lợi nhìn theo hắn rồi nhút nhát hô lên: “Cung thúc thúc…”



Lưu ma ma cười nói: “Mấy ngày nay Sơn nhi đã quen thuộc với Cung gia, mới sáng sớm đã la hét muốn đi qua tìm người.”



Cung Viễn Hòa thương tiếc sờ sờ đầu Sơn nhi, khôm lưng ôm hắn lên: “Thúc thúc đưa người đi chăm sóc chó lớn nha.” Nếu như hai nhi tử kia của Đặng Quan bị bắt thì Đặng Quan chỉ còn lại Sơn nhi là đứa con duy nhất, hắn phải chăm sóc cho thật tốt mới được.



Sơn nhi vội vàng ném quả cam trong tay, phấn khởi vỗ tay ôm cổ Cung Viễn Hòa cười ha ha phất tay với Minh Phỉ và Đặng Cửu.



Lưu ma ma cười nói: “Cung gia thật kiên nhẫn.”



Đặng Cửu hơi nhíu chân mày không vui quét ánh mắt sang Lưu ma ma trầm giọng: “Còn không mau đi theo.”
Minh Phỉ gật đầu: “Chuyện này ma ma đi an bài đi, dù có phạt nàng ta đến phòng may vá thì cũng phải có lí do hợp lí.” Rốt cuộc cũng là đại nha hoàn bên người nàng, dù muốn đánh đuổi cũng phải có lí do thích hợp, không thể để người khác hiểu lầm nói qua nói lại gây phiền toái.



Chuyện này còn khó khăn sao? Ném mấy hạt đậu phộng ra thì chuột con tự nhiên sẽ mắc bẫy thôi. Hoa ma ma cười nhạt xoay người đi tìm Tiết Minh Qúy nói ý tứ của Minh Phỉ để hắn nói với Hàn Minh và La Hán, để cho hai người đó quyết định, tốt nhất là trong năm nay định xuống hôn sự.



Hoa ma ma nói chuyện với Tiết Minh Qúy xong, khi trở về gặp Đan Hà và Bạch Lộ đi về phía phòng bếp chuẩn bị cơm tối liền cười với Bạch Lộ: “Nãi nãi nghe nói ngươi không thích Hàn Minh đã thương xót ngươi gả Tử Lăng cho Hàn Minh rồi, xem như ngươi được như ý muốn rồi nhé.”



Nếu là người nãi nãi cẩn thận chọn tất nhiên không phải là người bình thường, vậy mà chuyện tốt này lại rơi xuống người Tử Lăng? Đan Hà nghe vậy lập tức đổi sắc mặt len lén nhìn Hoa ma ma, thấy bà cười vui vẻ nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng lạnh, thì tim không khỏi run lên, nhìn lại Bạch Lộ, lại thấy trong mắt Bạch Lộ lộ ra một tia vui vẻ.



Đan Hà không khỏi nhớ tới đêm qua Kim Trâm đã nói với nàng: “Dung mạo của Bạch Lộ không so được với chúng ta, ta cũng không giống với chúng ta. Nàng không nhìn trúng người nãi nãi chọn cho, nếu nàng không thật sự cảm kích, ngươi cũng không cần đi khuyên nàng ta làm gì. Nếu ngươi khuyên thì ngược lại nàng ta còn cho rằng ngươi ngăn cản con đường của nàng đấy.”



Lúc ấy, nàng nghe nhưng lời như vậy có chút mơ hồ vừa hiểu vừa không, chỉ là không dám xác định. Mấy ngày nay, nàng ngây ngô ở trong phủ viện, vừa chuẩn bị của hồi môn, nhưng bởi vì tình cảm của đại gia và nãi nãi rất tốt, đại gia cũng từng đuổi Tử La và Mai Tử đến thôn trang. Vì vậy, từ trước đến nay nàng cũng không có loại tâm tư kia, nên nàng cũng nghĩa Bạch Lộ cũng giống như mình vậy, quy củ tuân thủ bổn phận, đương nhiên nãi nãi sẽ không bạc đãi người nào. Ai ngờ thế nhưng Bạch Lộ quả thật giống như lời nói của Kim Trâm, sinh ra tâm tư như vậy!



Rốt cuộc cũng là tỷ muội nhiều năm, Đan Hà không tin vội nói: “Ma ma nói đùa sao? Nếu nãi nãi đã chọn người cho Bạch Lộ, sao lại chuyển sang Tử Lăng chứ?” Vừa nói vừa kéo tay áo của Bạch Lộ, ý bảo nàng hồi tâm chuyển ý vẫn chưa muộn.



Thế nhưng Bạch Lộ không hiểu ý tốt của nàng, cười nói: “Ma ma là ai chứ, là tổng quản, sẽ cùng chúng ta đùa sao? Mau mau đi phòng bếp thôi, chớ trì hoãn chuyện nãi nãi đã phân phó.”



Trong lòng Đan Hà có vạn lời muốn nói nhưng không nói ra được, chỉ có thể trợn mắt nhìn Hoa ma ma đi khuất rồi dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi sẽ phải hối hận đấy! Ta đã nghe Kim Trâm nói rồi, sau này Hàn Minh trở thành chưởng quỹ, trong nhà hắn tất nhiên cũng có nha đầu ma ma sai sử!”



Bạch Lộ nháy mắt mấy cái mắng lại: “Ngu ngốc! Nếu thật sự là người tốt như thế tại sao không để cho Kim Trâm? Ta không cần, gả cho Tử Lăng thì sao chứ?”



Nàng không cần? Nàng thật sự cho là nàng đang chọn mua đồ sao? Bọn họ đều là người của nãi nãi, nãi nãi đã cho ân điển như vậy còn không lĩnh tình. Đan Hà im lặng nhìn trời. Cố gắng nhịn xuống nói: “Đây là tâm ý của nãi nãi, ngươi không sợ như vậy sẽ đả thương tâm nãi nãi sao?” Nói rồi không đợi nàng ta trả lời đi thẳng về phía trước.