Hỉ Doanh Môn
Chương 260 : Trễ giờ
Ngày đăng: 15:13 18/04/20
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tháng hai đầu xuân là lúc tiết trời đang ấm đột ngột trở nên lạnh lẽo. Đêm qua hãy còn gió ấm thổi hiu hiu, sáng sớm ngày thứ hai đã lạnh đến thấu xương.
Mới tờ mờ sáng, bến tàu Phủ Minh đã là nơi bận bịu nhất. Mấy chục chiếc thuyền có lớn có nhỏ, đủ loại kiểu dáng dừng ở bến tàu, đến trạm, xuất hành, không ngừng huyên náo.
Minh Phỉ mặc áo choàng da cáo, ngồi trong xe ngựa của Tiết gia, lẳng lặng chờ trước khi đôi phu thê Quách Hoài và Cung Nghiên Bích đến đây để tụ họp. Cung Viễn Trật hà hơi vào tay, đứng ở cạnh xe mà oán giận: "Giờ này còn chưa đến!"
Minh Phỉ nói: "Có phải người báo tin đã làm việc sai không?"
Cung Viễn Trật nói rất chắc chắn: "Không đâu. Người báo tin đã nói chuyện với nhị tỷ, nói rằng Chính Mão* trong buổi sáng hôm nay, nhị tỷ nhất định sẽ đến sông Hoài."
Giờ Mão - từ 5 giờ đến 7 giờ sáng - Chính Mão tầm 6 giờ.
Tiết Trường Tiến phụng mệnh đưa Minh Phỉ lên thuyền, hắn cười nói: "Bằng không chúng ta lên thuyền trước vậy? Dặn một người chờ ở đây, ta sẽ bảo người đến tận nhà kêu hắn tới."
Minh Phỉ nghĩ nếu mình không lên thuyền, Tiết Trường Tiến sẽ không thể rời đi, ngược lại còn trì hoãn người khác. Nàng thuận miệng nói: "Cũng được. Đại biểu ca còn có việc ở ngoài cửa hiệu, không sao cả, huynh về trước đi."
Tiết Trường Tiến nói: "Ta nhìn muội lên thuyền đã."
Đoàn người lên thuyền, Tiết Trường Tiến đi tìm người chèo thuyền để dặn dò. Minh Phỉ đang muốn đi vào trong khoang thuyền, Kim Trâm chợt kéo cổ tay áo nàng lại, ý bảo nàng nhìn sang trái: "Nãi nãi, người xem kìa."
Minh Phỉ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên chiếc thuyền thứ ba, tính từ chiếc thuyền mình đang đứng có một bóng dáng lướt qua rất uyển chuyển, tiến đến chỗ mui thuyền.
Minh Phỉ đoán rằng hắn muốn nghe chuyện của Cung Nghiên Bích, nàng không cười nữa: "Phải, ta vừa mới vào cửa chính đây."
Lí di nương thấy thế, lập tức đứng sang một bên, giả vờ dặn dò nha hoàn làm việc để Cung Viễn Khoa nói chuyện thoải mái.
Cung Viễn Khoa nói: "Vì sao Nhị tỷ tỷ lại không theo tẩu về?"
Minh Phỉ kể lại tình huống thêm một lần: "Nhị tỷ phu của đệ bận rộn công vụ."
Cung Viễn Khoa nhíu mày, lại hỏi thăm tình huống cụ thể ở Quách gia thêm lần nữa. Minh Phỉ thuật lại lời của Cung Nghiên Bích cho hắn nghe: "Nhị tỷ tỷ của đệ nói, tuy rằng sân hơi nhỏ, cũ kỹ, không nhiều hạ nhân nhưng không phải ở chung với bà bà (mẹ chồng), tự nàng ấy cũng có thể làm đương gia." (ý nói làm chủ)
Chân mày của Cung Viễn Khoa giãn ra, hắn mừng rỡ mà nói: "Làm phiền tẩu tẩu rồi." Nói xong, hắn cáo từ rời khỏi.
Minh Phỉ tắm rửa xong, đang ngồi ở cửa sổ để hong khô tóc, Đặng Cửu đã tới rồi.
Đặng Cửu mặc trang phục màu xanh nhạt của mùa xuân, mái tóc đen nhánh búi đơn giản, bên trên chỉ xuyên một cây trâm ngọc bích. Nàng ta hao gầy không ít, đôi mắt càng tối tăm hơn trước.
Hai người hành lễ gặp mặt xong, Đặng Cửu nói: "Ta nghe nói tỷ ở Phủ Minh, vốn định đi gặp tỷ một lần cho trọn tình địa chủ, nhưng sợ rằng ngược lại càng gây thêm phiền toái cho tỷ, do đó đành một mình trở về Thủy Thành phủ." Minh Phỉ tỏ vẻ lý giải, hỏi nàng ta rằng hậu sự của hai nhi tử Đặng Quan được lo liệu thế nào rồi. Đặng Cửu đỏ hoe mắt, nói: "Chôn chung mộ của Đặng gia, không dám lập bia, chỉ cắm nhành liễu để làm dấu hiệu."
Minh Phỉ vội an ủi nàng ta: "Chờ thêm vài năm, tình hình thay đổi rồi lại lập một bia mộ lớn cho bọn họ."
Nước mắt Đặng Cửu không ngừng chảy ra, nàng ta thở dài: "Như vậy cũng tốt, coi như lá rụng về cội, ít ra còn tốt hơn làm cô hồn dã quỷ." Nàng ta ngừng một lát, nói tiếp: "Lần này về, ta gặp được đường cữu, năm đó ông ấy từng chịu ân huệ của ca ca, nhà ông ấy ở Bạch Châu. Nghe nói nhà ta xảy ra chuyện, ông ấy muốn đưa ta và Sơn Nhi đến Bạch Châu. Bạch Châu cách xa Phủ Ô, Sơn Nhi có thể lớn lên như những đứa nhỏ bình thường khác. Ta định chờ mọi chuyện ở nhà ổn thỏa rồi sẽ dẫn nó đi."
Không phải nói không có chỗ để đi ư? Sao lại có một đường cữu đột ngột nhảy ra? Minh Phỉ cau mày nói: "Bây giờ nói chuyện này còn hơi sớm, đợi Viễn Hòa về rồi chúng ta lại bàn bạc vậy."