Hỉ Doanh Môn
Chương 259 : Dạy dỗ
Ngày đăng: 15:13 18/04/20
Edit: Thu Lệ
"Hắn tiểu......" Viên Mai Nhi uất ức nhìn áo khoác nhỏ trăm cánh bướm xen kẽ cánh hoa cùng váy dài dính đầy nước tiểu trên người mình, vừa ghê tởm vừa đau lòng, khóc không ra nước mắt.
Thôi lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Không phải chỉ là đồng tử đi tiểu thôi sao? Có người mẫu thân nào chưa từng bị dính chứ? Điều này cũng đáng giá ngạc nhiên đến vậy à?" Đưa tay nhận lấy Vinh ca nhi không ngừng khóc lớn, dịu dàng dụ dỗ, "Ca nhi không khóc nhé." Vinh ca nhi vẫn khóc lớn không thôi.
Nhưng bộ xiêm áo này là bộ nàng thích nhất, hơn nữa tiện chủng này đâu phải do nàng sinh? Dựa vào hắn mà cũng muốn đi tiểu trên người nàng? Tuy trong lòng Viên Mai Nhi thù hằn không dứt, nhưng cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình hơi quá mức, xem vào trong mắt người khác chính là mình không tha cho biểu hiện của đứa nhỏ này.
Viên Mai Nhi thầm suy nghĩ vòng vèo trong lòng, dự định nói vài lời lời dịu dàng bày tỏ quan tâm một chút để che đậy chuyện vừa rồi, cố tình Thôi Cát Cát lại không cho nàng ta cơ hội này, nén lệ khổ sở mà nói: "Đều là ta không tốt. Ta không nên kiên quyết đưa Vinh ca nhi cho phu nhân ôm, chẳng những làm hại xiêm áo yêu thích của phu nhân bị hủy, mà còn dọa Vinh ca nhi sợ hãi. May là không có gì sơ xuất, nếu không ta sẽ giao phó như thế nào với phụ thân?"
Mới vừa rồi mọi người đều thấy rõ ràng, lúc Thôi Cát Cát đưa Vinh ca nhi cho nàng ta ôm, nàng ta cũng không tình không nguyện, sau đó lúc phát hiện Vinh ca nhi tiểu lại càng thêm chỉ lo váy áo của mình, liều mạng nhét đứa bé vào trong ngực người khác, cũng không quan tâm xem người khác ôm có chắc hay không đã buông lỏng tay. Vào trong lúc tình thế gấp gáp, phản ứng đầu tiên thường chính là phản ứng chân thật nhất của người đó —— nàng ta không thích thậm chí là ghét đứa bé này, ở trong cảm nhận của nàng ta, đứa bé này không sánh bằng một bộ áo trên người nàng ta.
Không sai, địa của thân mẫu đứa bé này không cao, hắn cũng chỉ là một thứ tử, nhưng hắn là nhi tử duy nhất của Thôi Mẫn đã gần ba mươi tuổi. Mặc dù Tân phu nhân có cơ hội sinh đích tử, nhưng không phải vẫn còn chưa sinh ra sao? Cho nên đứa nhỏ này là bảo bối của Thôi gia, càng thêm được Thôi lão phu nhân yêu thương.
Thôi Cát Cát cũng không sử dụng âm mưu quỷ kế gì, mà là căn cứ vào kinh nghiệm chăm con thường ngày của nàng, biết Vinh ca nhi sắp đi tiểu rồi nên cố ý đưa vào trong ngực Viên Mai Nhi, chỉ là buồn tiểu thôi đã kiểm tra được lòng dạ của Viên Mai Nhi.
Ngươi có thể không thích, cũng có thể tìm cách, nhưng ngươi đừng làm rõ ràng như vậy có được không? Trước mặt nhiều người còn làm ra dáng vẻ này, vậy sau lưng thì sao? Có phải là hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ đấy chứ? Đây chính là suy nghĩ của mọi người ngay lúc đó.
Hôm nay coi như là thua bởi tiểu ma nữ Thôi Cát Cát này.
Thôi lão phu nhân đã sớm phát hiện Thôi Cát Cát nhưng dáng vẻ vẫn giả bộ như không biết tiếp tục nói: "Cũng không phải bất cứ người nào cũng có thể làm biểu di của Cát Cát nhà ta. Người có tâm thuật bất chính, ta sẽ không cho lời nói của nàng cách Cát Cát gần như vậy. Ai cũng muốn thành công, nhưng không thể để tâm thuật bất chánh, nếu không chắc chắn sẽ bị phỉ nhổ. Mà bị người ta đánh vào mặt mình nhưng không thể tự vệ, cũng không còn dũng khí phản kháng, thương xót đợi làm thịt, cũng không phải là người ta thích. Cuồng vọng tự đại, tiểu nhân đắc chí, ta còn thấy đáng ghét hơn. Thật may là ba người này đều không phải như vậy, cho nên thân thích này ta nhận."
Thôi Cát Cát vội bước nhanh tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt Thôi lão phu nhân cúi đầu nói: "Tổ mẫu, Cát Cát sai lầm rồi, mặc cho người trừng phạt, không có câu oán hận nào." Lại nhìn Minh Phỉ cười, "Biểu di, ta không hiểu chuyện, người đừng so đo với ta."
Minh Phỉ lau một giọt mồ hôi lạnh, Thôi lão phu nhân thật biết dạy dỗ người...... Khó trách Thôi Mẫn vô địch, Thôi Cát Cát vô địch ( cho dù bây giờ còn ngây thơ nhưng tin tưởng về sau cũng sẽ càng ngày càng lợi hại)
Lúc cơm tối, cuối cùng Viên Mai Nhi lại xuất hiện. Nàng ta đã tỉ mỉ trang điểm, đổi một bộ y phục sáng rõ hơn, mắt có vẻ hơi sưng đỏ, nhưng tinh thần tốt hơn trước kia nhiều, mặc dù sắc mặt còn không đẹp mắt, nhưng cũng chủ động gánh chịu chức trách nữ chủ nhân. Bởi vì nàng ta biết, nếu như nàng ta không xuất hiện trước buổi gia yến này thì về sau nhất định sẽ càng ngày càng khó khăn.
Sau khi ăn xong, Minh Phỉ cáo từ. Thôi lão phu nhân sai người đưa quà đáp lễ, trong đó bao gồm hai cái khăn tay do Thôi Cát Cát tự tay thêu và một đôi hà bao, còn có một bộ nước sơn xinh đẹp, nghe nói là món đồ Thôi lão phu nhân thích nhất lúc tuổi còn trẻ.
Thôi lão phu nhân ngàn căn vạn dặn, nói về sau Minh Phỉ phải liên lạc nhiều với Thôi Cát Cát, khi nào tới Phủ Minh nhất định phải tới nhà chơi. Lại để cho Thôi Cát Cát đưa Minh Phỉ đến cửa Thùy Hoa, tiếp tục cho Chương mụ mụ và xe đưa Minh Phỉ đến Tiết gia.
Người một nhà Tiết Đại cữu cũng tụ tập tại chính phòng chờ Minh Phỉ trở về, Minh Phỉ mới vừa vào cửa, Tiết Diệc Thanh đã đi tới quan sát nét mặt của nàng, thấy ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt vui thích của nàng liền cười nói: "Xem kìa, ta đã nói mọi người đừng lo lắng, không có chuyện gì."
Tiết Đại cữu khẽ mỉm cười: "Ta cũng chưa từng lo lắng, cũng chỉ có một mình nha đầu con lo lắng thôi."
Tiết Diệc Thanh cũng vạch trần nội tình của ông: "Là ai đã hỏi biểu tẩu đã trở về hay chưa đến mấy lần?"