Hỉ Doanh Môn
Chương 296 : Xin lỗi
Ngày đăng: 15:13 18/04/20
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Kể từ khi Tiết thị chết đi, ngoại trừ lần trước phân chia sản nghiệp, Tiết đại cữu tới Cung gia một cách nở mày nở mặt, gióng trống khua chiêng như thế thì việc ông ta đến đây vì chuyện vui cũng là lần đầu tiên.
Đợi cho đám sai vặt khiêng mười mấy hòm xiểng lớn nhỏ do Tiết đại cữu mang tới xuống xe ngựa, Cung Trung Tố bước tới chào đón, nhịn không được mà nở nụ cười, một nửa hàm chứa ý tứ mỉa mai, một nửa không cho là đúng, ông nói: “Chẳng qua chỉ là một nữ hài tử còn chưa sang tháng, ngươi làm vậy sẽ khiến bé hư, bé cũng chẳng nhận nổi đâu.”
Tại sao? Lại còn ghét bỏ nữ hài tử à? Bé không nhận nổi thì ai nhận được? Tiết đại cữu vừa nghe đã mất hứng, lôi kéo Cung Trung Tố, nhìn lên nhìn xuống để đánh giá, vừa thông suốt đã cười nói: “À há, coi như ổn, không tính là gầy, cũng còn tinh thần lắm.”
Cung Trung Tố bị Tiết đại cữu nhìn ngó khắp người mình nên khó chịu, nghe đối phương nói vậy lại cảm thấy không có ý tốt gì, ông lập tức nổi giận, giật tay mình đang nằm trong tay ông ta lại, nói lời châm chọc: “Vài năm không gặp, ngươi càng gầy hơn đấy, chẳng biết tới lúc nào đó có bị gió thổi bay khỏi thuyền không nhỉ? Có phải dùng dây thừng để cột chặt không?”
"Ta cũng không giống như ngươi, chỉ cần ta không muốn đổi chỗ, cho dù là gió Đông Tây Nam Bắc cũng đừng hòng thổi trúng ta!” Tiết đại cữu vuốt râu, liếc xéo và nói với Cung Trung Tố: “Nói đến gầy ấy nhỉ, không có cách khác, ta quan tâm lo nghĩ cho bọn nhỏ, sao có thể không gầy? Nhưng ngươi, ngươi từng trải rất nhiều chuyện rồi mà vẫn còn béo như thế, còn tinh thần như vậy, ta thật sự bội phục, bội phục đấy!” Nói xong, ông ta vái chào một cái thật sâu với Cung Trung Tố, nghiêng mặt qua nhìn ông: “Lát nữa thể hiện hai chiêu với ta xem sao nhé?”
Cung Trung Tố tức giận đến mức sắc mặt hóa màu tím nhạt, run run, bắt đầu chỉ tay vào Tiết đại cữu: “Ngươi, ngươi, có phải ngươi rất vui sướng khi người gặp họa không?!”
Tiết đại cữu cười to: “Nào có, ta chỉ muốn đến thăm tôn nữ của tỷ tỷ mà thôi, vậy mà bây giờ lại nói thêm nhiều câu thế này quả là không thỏa đáng cho lắm, mong Cung lão gia thứ tội nha, thứ tội...”
Cung Viễn Hòa thấy hai người kia vừa gặp nhau đã ầm ĩ, hắn bước lên phía trước để hòa giải: “Bên trong đã chuẩn bị yến tiệc, phụ thân tiếp đãi cữu cữu uống hai chung được không ạ?”
"Đầu ta đau.” Cung Trung Tố thấy Tiết đại cữu cười đến mức điên cuồng, ông định phất tay áo để chạy lấy người thì nghe tiếng thở dài bi thương của Tiết đại cữu: “Phụ thân con vẫn còn vì chuyện lần trước phân chia sản nghiệp mà hận ta đấy, huống hồ lần này là chuyện của Thư Mi... Trong lòng ông ta... ôi, con đường miễn cưỡng ông ta nữa... không phải người nào cũng thương yêu nữ nhi như ta với con đâu.”
Lí di nương thấy sắc mặt hắn trông có vẻ không tốt, bà cũng chẳng dám nói nhiều, chỉ nói rằng: “Ta biết rồi, nếu chỗ của đại nãi nãi cần ta giúp vội, đại gia chỉ cần bảo người đến nói với ta một tiếng, cho dù là ta hay Tam tiểu thư cũng có thể giúp đỡ trông nom.”
Cung Viễn Hòa gật đầu, bước nhanh rời đi. Những năm gần đây, trong lòng hắn luôn oán, oán Cung Trung Tố hồ đồ, chẳng những dung túng Thiệu thị hại chết mẫu thân thân sinh của hắn mà còn đẩy hắn vào chốn nguy hiểm đến mấy lần. Tuy rằng Cung Trung Tố cũng coi trọng việc học của hắn nhưng ông lại tham tài sản của đích tôn (cháu đích tôn), xử sự bất công, chỉ biết đòi lấy đồ từ chỗ hắn, ngay cả nói một câu tạ lỗi cũng chưa từng nói tiếng nào. Bây giờ được một câu này thì lại là lời kẻ say.
Thừa dịp Hoa ma ma đến Noãn Tê các tiếp đón Tiết đại cữu và Tiết cữu mẫu, Thư Mi cũng ăn no, đổi tã rồi, ngủ rất thoải mái dễ chịu, trong phòng không có ai khác ngoài mình, Minh Phỉ mới đứng dậy, vịn theo vách tường trong phòng rồi đi vài vòng, buộc Kim Trâm nấu nước rồi gội đầu xoa bóp cho mình.
Minh Phỉ vừa thay một bộ đồ trong (đồ mặc lót) sạch sẽ, ngồi bên cạnh lò xông hương, Kim Trâm hơ tóc cho nàng. Cung Viễn Hòa rầu rĩ bước tới, không hề nói chuyện, chỉ ngồi yên bên cạnh Thư Mi, nhìn Minh Phỉ mà ngẩn người. Minh Phỉ thấy sắc mặt hắn không tốt, cho rằng hắn đang trách mình gội đầu xoa bóp, nàng vội cười nói: “Ta rất chú ý, không có gió thổi đâu, người ta vừa hôi vừa bẩn, thật sự không chịu nổi.” Đối với tập tục khi đang trong tháng thì không được gội đầu tắm rửa này, nàng thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể thừa dịp Hoa ma ma và Cung Viễn Hòa không có ở đây mới dám ép Kim Trâm thôi.
"Ngươi đi ra ngoài đi." Cung Viễn Hòa đứng dậy, nhận lấy khăn trong tay Kim Trâm rồi lau khô tóc cho Minh Phỉ thật nhẹ nhàng, kéo nàng đến lò xông hương, vừa lau vừa hơ khô.
Minh Phỉ thoải mái, nheo mắt nói: “Ta vừa nghe nói cữu cữu và công đa (cha chồng) đều uống say cả rồi.”
Cung Viễn Hòa nói: "Phải, ông ấy khóc rất lợi hại, ta đưa ông ấy về, ông ấy còn nói có lỗi với mẫu tử ta. Ta không thèm cảm kích đâu, nếu không nhờ cữu cữu, ông ấy không thể nói mấy câu đó được.” Không đợi Minh Phỉ trả lời, hắn vừa cười vừa nói: “Nàng chờ đi, đợi ông ấy tỉnh lại, nhất định không nhớ ra chuyện này, cho dù nhớ được cũng sẽ không thừa nhận. Ông ấy còn nợ ta mà.”
Minh Phỉ nắm lấy tay hắn, nói rất nghiêm túc và cẩn thận: “Bây giờ ông ấy phải trải qua những ngày tháng rất khó chịu, chàng coi như đã nhận lời xin lỗi thành tâm thành ý của ông ấy được không? Đừng truyền những nỗi buồn này cho con.”
Cung Viễn Hòa thở dài, dịu dàng xoa đầu nàng: “Được.”