Hỉ Doanh Môn
Chương 297 : Trả thù dịu dàng
Ngày đăng: 15:13 18/04/20
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Minh Phỉ thấy cảm xúc của Cung Viễn Hòa từ từ bình ổn lại, không khỏi cười nói: "Quả nhiên là làm phụ thân của người, chững chạc hơn trước đây nhiều."
Cung Viễn Hòa không thuận theo: "Ý của nàng là trước đây ta không chững chạc?"
Minh Phỉ cười: "Chững chạc, rất chững chạc. Cữu mẫu vừa mới nói với ta, Viên Mai Nhi cũng sinh, là nhi tử, nhưng mà sinh non, ước chừng muộn hơn chúng ta sáu bảy ngày. Chàng nhớ một chút, đợi đến lúc đầy tháng, không thể thiếu phải chuẩn bị lễ vật bảo người đi một chuyến. Cha nương ta cách xa, ứng phó không kịp, phần kia của bọn họ chúng ta cũng phải chuẩn bị xong."
Cung Viễn Hòa ngạc nhiên nói: "Đang yên lành, sao lại sinh non?"
Minh Phỉ nói: "Bên trong chuyện này đương nhiên là có nguyên do."
Thôi Mẫn mới thu một cơ thiếp, nghe nói xinh đẹp như hoa, lại biết nịnh nọt người, rất được Thôi Mẫn yêu thích, vào cửa chỉ hai tháng ngắn ngủn, đã hạ thấp tất cả cơ thiếp xuống phía dưới. Không biết tại sao xúi quẩy va chạm Viên Mai Nhi, Viên Mai Nhi bắt được lỗi của nàng ta, phạt nàng ta quỳ ở trong gió lạnh mưa tuyết hai canh giờ, cơ thiếp kia hôn mê ở trong sân viện. Hạ nhân đi bẩm báo Viên Mai Nhi, Viên Mai Nhi đóng cửa lại ngủ, không để ý tới. Sau đó vẫn là Thôi Cát Nhi biết được, làm chủ khiêng người trở về phòng, đi được nửa đường, hạ thân cơ thiếp kia ra máu, bẩm báo Thôi lão phu nhân, mời đại phu tới xem, nhưng mà đã sẩy thai rồi.
Thôi Mẫn trở về, hỏi đến nguyên do, cũng là lúc cơ thiếp kia dâng trà cho Viên Mai Nhi bất cẩn nói sai một câu, lập tức liền nổi trận lôi đình, mắng Viên Mai Nhi cay nghiệt ác độc, bụng dạ khó lường, còn tuyên bố muốn hưu thê. Cuối cùng Thôi lão phu nhân khuyên can, mới xem như tạm ép xuống cơn tức giận, lại muốn viết thư cho Viên gia, để cho Viên phụ Viên mẫu đến dạy dỗ nữ nhi mình, Viên Mai Nhi làm sao vứt nổi cái mặt này, tức giận công tâm chóng mặt, sau đó liền sinh non rồi, thật may là mẫu tử bình an.
Minh Phỉ thở dài nói: "Thôi Mẫn tất nhiên có bản lãnh, nhưng loại nam nhân này thật sự là gả không được, một lần hại mấy nhà buồn. Loại cuộc sống này, cũng chỉ là phong quang ngoài mặt mà thôi, bên trong thật sự là tra tấn người."
Lý di nương thấy tình hình không tốt, không thể làm gì khác hơn là đi qua tìm Minh Phỉ, lúc đến có Tiết Cữu Mẫu đang ở đây, bà ấy cũng không tiện mở miệng, kiên quyết ngồi chờ ở nơi này, đợi đến khi Tiết Cữu Mẫu tự nhìn ra không thích hợp, mượn cớ rời đi mới dám nói.
Minh Phỉ thế mới biết những ngày qua Tiết Đại Cữu hành hạ Cung Trung Tố đến thảm, phương thức trả thù này, cũng được coi là dịu dàng đâm cho một đao. Ngay trước mặt Lý di nương bày ra vẻ đáp ứng nhất định bảo Cung Viễn Hòa khuyên Tiết Đại Cữu, đợi Lý di nương mới vừa đi, chủ tớ mấy người liền không nhịn được bật cười.
Minh Phỉ cảm thấy rất kỳ quái: "Biết Cữu lão gia ngày ngày đi tìm lão gia uống rượu, nhưng trừ ngày đầu tiên, cũng không có nghe nói Cữu lão gia uống rượu say ah, thế nào đều là lão gia uống say?"
Hoa ma ma liền đi tìm người hầu hạ ở phía dưới hỏi, thế mới biết Tiết Đại Cữu động tay chân, trước tiên uống với Cung Trung Tố đúng là rượu thật, uống đến sau này ông ấy rót cho Cung Trung Tố chính là rượu, còn ông ấy uống lại là nước lọc. Cũng làm khó Cung Trung Tố hết sức hồ đồ, đã lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra.
Gần tối Cung Viễn Hòa trở lại, nghe nói chuyện này, cũng cười đến mức không dậy nổi, đi khuyên Tiết Đại Cữu, Tiết Đại Cữu lại không có ở trong phòng, mà là ngồi bên hồ thả câu, Tiết cữu mẫu biết được, vừa tức vừa buồn cười: "Thật là già mà không kính, khó trách mấy ngày nay ông ấy xuân phong đắc ý, ban đêm thường cười ra tiếng, có một đêm còn đấm ván giường hô tên ngu ngốc. Ta còn nói không biết tại sao, người đi theo ông ấy cũng không nói một tiếng, đều là không có ánh mắt, cái này nếu làm tỷ phu uống ra bệnh thì làm thế nào?"
Cung Viễn Hòa nói: "Cữu cữu nhẫn nhịn cơn tức ở trong lòng mấy chục năm, chịu dùng loại phương thức này phát tiết ra ngoài, cũng là chuyện tốt. Dù sao cũng hơn là vẫn nghẹn đi xuống, gặp mặt liền tức giận, cả đời không qua lại với nhau thì tốt hơn." Không phải uống ra bệnh thì làm thế nào, mà là đã uống ra bệnh rồi, chỉ có điều chỉ là bệnh nhỏ.
Tiết cữu mẫu cũng chấp nhận, thở dài nói: "Lớn tuổi, đã làm Cữu gia gia người ta, coi như không xem ở mặt mũi của con, cũng phải xem ở thể diện của Tiểu Niếp Niếp."
Đang nói, Tiết Đại Cữu xách một cái giỏ cá trống không trở lại, cười nói: "Từ trước đến nay ta không biết rằng cha con ngu như vậy, trừ lần đầu tiên, mỗi lần đều là ông ta uống say, ông ta cũng không suy nghĩ thử nguyên nhân. Thôi, xem ở trên phần ngu ngốc của ông ta, tạm tha cho ông ta lần này."