Hỉ Doanh Môn
Chương 298 : Y Thuỷ
Ngày đăng: 15:13 18/04/20
Edit: Um-um
Trong nháy mắt đã tới đầy tháng Thư Mi. Cung Viễn Hoà và Minh Phỉ sau khi thương lượng đã chọn một ngày tốt, đặt mười hai bàn tiệc rượu ở Xa Hà Hiên, chỉ mời đồng liêu thân thiết trong nha môn, đãi một bữa tiệc khiêm tốn nhưng không kém phần long trọng cho Thư Mi.
Về phần thân thích ở xa, không chỉ ở Đăng Châu và kinh thành đều gửi tặng lễ đầy tháng mà kể cả Hồ Châu đại tỷ tỷ xinh đẹp đã nhiều năm không gặp cũng sai người đến tặng lễ. Thôi lão phu nhân cũng sai người đến tặng, trừ những vật tặng lễ giống bình thường, đặc biệt còn đưa tới một vòng cổ bằng chuỗi ngọc Bát Bảo tinh xảo để chúc mừng.
Trong những quà này, Minh Phỉ thích nhất là chiếc trống lắc được chế tạo tỉ mỉ của Thái gia phu nhân lão tộc trưởng Phan thị, và thẻ treo bằng gỗ đào cùng với thuốc tránh muỗi chích chuyên dành cho tiểu hài tử của Tống đạo sĩ, còn có một cái màn lồng của Tiêu Từ. Miếng gỗ đào treo đung đưa ở đầu cây liễu, màn lồng để dành mùa hè dùng, trống lắc đã sớm đặt bên cạnh Thư Mi, lúc không có chuyện gì thì lấy tới lắc lắc mấy cái vui đùa với Thư Mi.
Thấy sắp đến tháng chạp, Minh Phỉ cũng đã ra tháng, mọi việc cũng có nề nếp, Tiết đại cữu và Tiết cữu mẫu mang theo mười cái hòm xiểng đáp lễ của Cung Viễn Hoà và Minh Phỉ cho họ cao hứng về phủ của mình.
Minh Phỉ giải quyết chuyện trong nhà êm đẹp liền thấy nhẹ nhàng, sau khi an bài việc chuẩn bị lễ đầy tháng và lễ mừng năm mới cho trưởng tử của Thôi Mẫn tương đối xong xuôi, d.i.e.n.d.a.n.lqd liền chuyên tâm tập luyện và ăn uống điều độ để khôi phục lại vóc dáng cũ. Nàng không thể dễ dàng tha thứ việc trên bụng mình có một mớ thịt mỡ như vậy, cũng không thể tha thứ việc váy trước đây bây giờ không mặc được nữa, mặc dù biết việc khôi phục cần có thời gian nhưng nàng hận không thể trở về vóc dáng ban đầu ngay lập tức.
Tháng chạp năm này xảy ra rất nhiều chuyện, Tống đạo sĩ sức khoẻ ngày càng kém, mỗi ngày ngủ từ tám canh giờ trở lên, Thanh Hư sau khi hoàn tục đổi tên thành Hoa Hoàn mở một tiệm thuốc, vẫn ngày ngày ở lại Thiên Khánh cẩn thận chăm sóc Tống đạo sĩ, Tiêu Từ không về nhà qua năm mới, canh giữ ở Kim Ngọc Mãn Đường.
Vốn đám người Thái Quang Đình nói xong là phải về nhà mừng năm mới nhưng bởi vì Chung Thái phó bất ngờ qua đời mà đổi ngày về. Kể cả Trần thị đang ở trên đường về quê cũng thay đổi hành trình, Tinh Dạ đang gấp rút đi kinh thành, đều tụ tập chạy tới tụ họp cùng Thái Quốc Đống để bái tế Chung Thái phó.
Chung Thái Phó đột nhiên qua đời, một đám đệ tử, môn sinh, thủ hạ đến dự tầng tầng lớp lớp, chui qua không lọt. Trong khi nhiều người đang tìm một nơi nương tựa mới thì Thái Quốc Đống và Thái Quang Đình bình tĩnh giữ linh cữu Chung thái phó bảy ngày, lặng yên không tiếng động trở về Đăng Châu.
Khi miệng Cung Viễn Hoà nhắc đến người ở phía sau yên lặng đứng nhìn, Minh Phỉ lập tức ý thức đó là ai. Đương kim thánh thượng hiện vẫn đang khoẻ mạnh, lên ngôi chưa được mười năm, ngay cả Thái tử đã trưởng thành, ngày sau vẫn còn rất dài. Thái Quốc Đống lăn lộn nhiều năm không thể nào không có đường ra khác. Ông đóng cửa không ra tất nhiên có đạo lý của mình. Mình bị mấy câu nói của Trần tam nãi nãi làm cho cuống quít, thật không có đạo lý.
Cung Viễn Hoà thấy Minh Phỉ mở to mắt, biết nàng đã nghĩ thông, liền cười nói: “Không lo nữa nha? Sau khi về còn phải suy nghĩ thật kỹ, chúng ta đi rồi trong nhà phải tính thế nào, giao cho ai là tốt nhất, rồi mời ai cai quản.”
Minh Phỉ cười nói: “Ta có sợ gì đâu, nhưng ta cần thương lượng với chàng một chuyện, chàng nhất định phải đồng ý với ta.”
Cung Viễn Hoà ít khi thấy nàng nghiêm túc cầu xin mình, cũng nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì? Nàng nói đi.”
Minh Phỉ cẩn thận từng chút nhìn hắn nói: “Hôm nay ta dẫn Niếp Niếp đi thăm Lão đạo trưởng, thân thể ông ngày càng yếu. Thanh Hư dù vẫn ở bên cạnh ông nhưng cuối cùng vẫn là nam nhân, khó tránh khỏi lúc sơ ý. Năm đó ta đã đồng ý lo lắng cho ông đến lúc lâm chung, nên ta muốn trước hết không theo chàng đi Thanh Hà, lo cho ông mấy bữa cơm cuối cùng để không còn gì tiếc nuối nữa.”
Sắc mặt Cung Viễn Hoà quả nhiên không tốt, nghĩ ngợi một lát mới thở dài: “Thôi được, nàng cũng đã nói vậy rồi, cứ quyết định vậy đi. Dạy dỗ bắt đầu từ lúc bé, ta vì Niếp Niếp, chịu khổ một chút cũng coi là gì.”
Minh Phỉ vui mừng ôm lấy hắn: “Ta biết ngay chàng sẽ đồng ý mà.”
Cung Viễn Hoà cau mày, giả bộ không kiên nhẫn đẩy nàng ra: “Đừng đùa, làm đứa nhỏ giật mình. [email protected]_um_um Thật là, quả hồng mềm dễ bóp.”